slider

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Như Hoa - Chương 6: Oh my sư phụ Nhật Sát

Như lời mọi người trong bang nói lúc trước, hai ngày nay sư phụ Như Hoa có việc bận, ban ngày dường như không có thời gian lên mạng, chỉ có thể xuất hiện vào đêm khuya để “chăm sóc” đồ đệ một chút.


Vì vậy chuyện lớn lao là mang Biên Nhật Biên Sát không ai để ý đến đi luyện cấp, đám người trong bang hội kia ai cũng chỉ biết niềm vui của chính mình, đem Biên Nhật Biên Sát chỉ mới cấp 18 đẩy vào lòng Bạch Liên Không Hoa, “Dù sao thầy trò các con ai thầy ai trò còn chưa có quan hệ, cấp 50 mang cấp 18 là chuyện nhỏ.”


Bảo Hoa cúi đầu xem xem xét xét hòa thượng lông mày rậm là đồ đệ mới của sư phụ, hắc hắc cười: “Nhật sư phụ… Đừng lo lắng, con sẽ giúp người!”


Trước máy tính, Tô Lạc Dương suýt chết vì sặc nước miếng của chính mình.


Nha. Không tránh được lòng nhộn nhạo, nhưng vì thế mà ngược lại cuối cùng cô có cơ hội được mang đại sư phụ theo. Cô không cẩn thận liền để lộ ý định ban đầu.


Cô bớt phóng túng một chút, nhắc nhở chính mình bây giờ là Bạch Liên Không Hoa, không phải Như Hoa Nhất Tiếu.


Cô hưng phấn chà xát hai tay, "Nhật sư phụ. . . Đầu tiên chúng ta đi nơi nào thì tốt?"


Nhật Sát hơi hơi trầm mặc nhìn cô, ". . . Đã có người nào nói con biết, con càng ngày càng giống cái tư thế WS này của Hoa?”


⊙□⊙|||| đây không phải là sự thật. . ."Không. . . Nhật sư phụ, thật ra đều là hiểu lầm. . ."


Biên Nhật Biên Sát: "Vậy con có thể đổi xưng hô được không?"


Bảo Hoa nghiêm túc tự hỏi một chút, "Vâng. . . Sát sư phụ?"


Biên Nhật Biên Sát: ". . . Tùy con."


Như thế nào đều như ý Nhật sư phụ là được rồi.


Nhưng mà Bảo Hoa không thích cách xưng hô này. . . gọi như thế làm cô cảm giác liền dễ dàng nhớ tới Sa Tăng hòa thượng. Tuy đều là hòa thượng, nhưng nghĩ tới sư phụ đầu nhẵn bóng kia trong lòng cô như bị sét đánh.


Nhật Sát dường như nghĩ đến điều gì đó, không mang theo chút ghen tị chỉ thắc mắc nên hỏi cô: “Vì cái gì mà gọi Như Hoa sư phụ còn ta thì chỉ có một chữ?”


Chẳng qua anh chỉ đơn giản hỏi một chút để biết mà thôi, đối với suy nghĩ tinh tế trong lòng các cô gái trẻ thường xuyên có chút khó hiểu –việc đưa ra câu hỏi này đơn giản chỉ là muốn hiểu thêm một chút.


Nhưng mà, Bảo Hoa lúng túng…


Thật giống như khi còn bé có người hỏi cô: “Ba ba tốt hơn hay mama tốt hơn?” Loại vấn đề này luôn khiến cô thực lúng túng, hơn nữa nếu là một trong hai người này hỏi câu hỏi này – thì vấn đề này đặc biệt có ý nghĩa? Có ý nghĩa?


Vấn đề nhạy cảm này như gần như xa– đối với đại sư phụ mình ngưỡng mộ cô có thể nói, bởi vì đối với bên cô cạnh sư phụ, sư phụ Như Hoa thật sinh động rõ ràng chứ không phải bình thường như tượng Phật.


"Việc ấy. . . Bởi vì, bởi vì. . ." Cô nhìn xung quanh xem có cái gì có thể chuyển đề tài, ngẩng đầu, "Nha, bụi!"


". . ." Được rồi, Nhật Sát đã hiểu cô cũng không muốn nói vấn đề này, mặc dù anh muốn biết nhưng cũng không miễn cưỡng,chẳng qua là đi theo, ngẩng đầu cố ý hỏi, "Ở nơi nào?"


"À. . . Bụi đã bay mất rồi. . ."


Tô Lạc Dương trộm nhìn, môi không nhịn được mà cong lên, anh không có nói ra đó là biểu hiện đau khổ của mình.


"Tiểu Tô Tô nha. . ."


Tô Lạc Dương cau mày nhìn người họ Chu kia không gõ cửa mà xông vào phòng làm việc của anh, anh thật sự không nên nhất thời tham tiện nghi mà thuê phòng làm việc ngay dưới lầu công ty của Chu Triền bọn họ.


Chu Triền giơ một vài bức hình kháng nghị nói: “Tiểu Tô Tô tôi biết cậu rất biết thưởng thức nhưng quá lịch sự tao nhã sẽ tạo khoảng cách với mọi người. Cậu không thể sôi nổi, đáng yêu một chút được hay sao? Đối với tâm lý của những cô bé cậu vẫn là chưa đủ hiểu biết nha. . ."


“Nói chuyện với anh chả lẽ lại có thể hiểu hết sao?”


Cái gì mà bảo là sôi nổi đáng yêu một chút, hình tượng, hình tượng nha!


Tô Lạc Dương ở trong lòng hò hét, anh là một người đàn ông hai mươi tám tuổi làm sao hiểu được tâm lý của những cô bé? Không phải anh muốn dùng phấn hồng bại hoại hay những thứ khiến cho cảm thấy ớn lạnh sau gáy đấy chứ?


Chu Triền hiểu rất rõ anh đang suy nghĩ gì, nghiêm khắc giáo dục anh: “Cậu định dùng nhan sắc để quyến rũ cô bé? Tôi xem cậu nha, xung quanh cậu không thiếu phụ nữ, nhưng đó đều là tâm tư của những người phụ nữ trưởng thành, cái loại này không phải của những cô gái trẻ tuổi, hai cái này khác nhau – cậu là nên cùng các cô bé tiếp xúc nhiều thì mới có thể hiểu biết về tâm lý của họ. Cái này không gọi là giả vờ LOLI mà là giả vờ thục nữ, những tấm hình này chắc là có ích, chuẩn bị vài ngày nữa anh sẽ lại cầm đến…”


Biết rõ giai cấp bóc lột là cái kiểu gì chưa? Chính là sắc mặt này của Chu Triền!


Tổng giám đốc Chu, anh đến đấy để hối thúc tôi làm thế nào để tìm một cô gái trẻ để tiếp xúc?


“Tiểu Tô Tô, cậu thật là suốt ngày ngâm mình trong game đến hỏng não rồi, các cô gái trẻ trong game không phải có một đống lớn hay sao? Hiện tại chính là phải dốc hết sức hấp dẫn mấy game thủ nữ. Lần trước cậu thiết kế một bộ cho Tô Đồ mặc không biết đã hấp dẫn bao nhiêu hủ nữ, hiện tại chúng ta có mục tiêu mới – LOLI, LOLI, giả LOLI, những người yêu thích LOLI cùng tất cả liên quan đến LOLI! Tôi nghĩ cậu sẽ làm tốt, Tiểu Tô Tô!” Chu Triền mạnh mẽ vỗ vai Tô Lạc Dương, nháy mắt – (hai người này có quan hệ gì mờ ám sao?)


“Sửa lại xưng hô cho tôi!”


Chu Triền ôm lấy một bên khóe miệng cười cười, "Nếu không, cậu đổi với Tô Đồ?"


Tô Lạc Dương nghi hoặc ngẩng đầu, Tô Đồ cũng họ Tô, kia —— "Anh gọi anh ta là cái gì?"


“Tiểu Tiểu Tô nha”


(Tiểu Tiểu Tô…Tiểu Tiểu Tô…Nghe như quảng cáo tự động trên TV)


“…Coi như tôi chưa có hỏi.”


—— Tô Lạc Dương rất muốn chuyển nhà.


Kỳ thật tòa nhà lớn này đều là sản nghiệp Chu thị, bởi vì quen biết với Chu Triền, nhất thời ham lợi tiền thuê, liền thuê nơi này. Mà ở tầng trên anh, chính là Đồ Đằng Thế Kỷ.


Công việc chính của Tô Lạc Dương là thiết kế trang phục.


Anh sắp xếp “nhà” yên ổn ở chỗ này rồi mới phát hiện, ngay từ đầu đây là đã theo ý của Chu Triền. Hiện tại trong game một nửa số trang phục là do anh thiết kế nhưng lại bị Chu Triền lấy thân phận chủ cho thuê nhà đem phí thiết kế cò kè, mặc cả xuống mức thấp.


Anh ngửa người ra ghế thở dài – cô bé. Ba chữ kia không biết như thế nào lại khiến anh nhớ đến Bách Liên Không Hoa.


Một cái tên rất thục nữ, trong game lại thật là hình tượng con gái – tuy rằng mang về cái người “con gái” này một nửa công lao thuộc về Tô Đồ.


Người này đem mình trở thành dáng điệu quyến rũ còn chưa đủ, còn đem người ta từ một cô gái trong trắng, thuần khiết chỉnh thành đào hoa.


Nhưng mà không biết vì cái gì, chính là anh cảm thấy trên internet kia là một mặt, trong miệng Chu Triền cái loại giống "Bạch Liên Không Hoa" ở bên ngoài được gọi là "cô bé" sinh vật.


Ít nhất từ thời gian vào game online của cô, cô chắc phải là sinh viên đại học.


Ghé mắt, nhìn chằm chằm vào game hồi lâu, anh không bao giờ vào game khi công việc chưa hoàn thành, chẳng qua là,thế này xem như là đi tìm cảm hứng?


Vào game, quả nhiên lúc này Bách Liên Không Hoa đang online. Nhưng rất nhanh anh liền hối hận vì đã online.


[Thiên Hạ] Hoàng Kim Giáp: "Biên Nhật Biên Sát, ngươi hãy lau mông chờ đợi bọn này giết về 0 cấp đi”


Tô Lạc Dương khó chịu nhíu mày, theo bản năng anh nhìn mặt mình, đúng vậy, đây là Biên Nhật Biên Sát. Anh vừa mới đăng nhập thôi mà, đây là cái tình huống gì?


Người ở trong game cảm giác tương đối chậm chạp. Anh chỉ đứng nhìn trời, sau thông báo kia, Hoàng Kim Giáp cùng bang [Thánh Vực]ồn ào kéo đến. Cho đến khi ở bên cạnh truyền đến tiếng nói do dự: “Sư, sư phụ. . . ?" Mới cúi đầu ——


Cúi đầu.


Anh nhìn"cô bé" đang ở trong lòng anh, thật cẩn thận nhắc nhở anh, "Sư phụ, có phải quan trọng hơn là chúng ta nên nhanh chóng trốn chạy trước?"


Lần thứ hai nhíu mày —— Không biết liệu anh sẽ có nếp nhăn sớm hay không?


Nhưng vì cái gì, đồ đệ của anh lại ở trong lòng ngực anh?


Giải thích đương nhiên chỉ có một —— chính là lúc nãy Tô Đồ vừa mới ở đây, tự mình đi tới.


Anh chậm rãi buông tay ra, nhưng mà không phải Tô Đồ đã đi Đài Loan sao? Chẳng những vào game, còn không biết lấy nick của người khác tại làm xằng làm bậy cái gì —— nguyên nhân chính là chắc là vì người nào đó cho nên mới làm xằng làm bậy đi, Tô Đồ nói như thế.


—— lúc này Tô Đồ:


Màn hình tối sầm —— "Rớt mạng! ?"


[Hệ thống] Tài khoản của bạn đã được đăng nhập bởi người khác, như XXXX. . .


Người này như thế nào lại vào?


"Tô Đồ! Anh như thế nào còn chưa thay quần áo! Không còn thời gian nữa đâu!"


"Đừng giục, đừng giụp, lập tức tới ngay đây, tôi tập hợp một đám đi cứu người, cuối cùng bọn họ cũng bị vây xung quanh. . ."


“Vây…vây…vây…Không bằng lên sân khấu để người ta vây chết anh!” Hắn bị trợ lý cưỡng ép kéo ra khỏi máy tính, trợ lý ở đó còn oán giận: “Máy tính ở nơi này khi nào đã bị anh giả bộ để chơi trò chơi?” Lại có thể ngay cả mũ giáp cũng tự mang tới? ?


Tô Đồ bị ba, bốn trợ lí trang phục ba chân bốn cẳng lột đồ, thay đổi trang phục rồi đẩy lên sân khấu hình chữ T, từ hậu trường đến trước sân khấu ngắn ngủn chỉ như nháy mắt. Hắn dường như thay đổi thành một người khác, dưới ánh đèn xinh đẹp đến chói mắt.


—— lúc này trong game:


Bạch Liên Không Hoa: "Sư phụ?"


Biên Nhật Biên Sát: "Ta không phải Như Hoa."


Bảo Hoa ngẩn ra, lập tức vẻ mặt thoáng kinh ngạc đứng lên nói lắp, "Nhật Nhật Nhật. . ."


Nhíu mày, "Con không thể nói hết một hơi sao?"


Bạch Liên Không Hoa: "Nhật sư phụ. . ."


Biên Nhật Biên Sát: "Vì cái gì con nhìn thấy ta liền mất tự nhiên như vậy?" Anh cảm thấy mình đâu có tỏ ra nghiêm khắc quá, nhưng đành buông tha cho đồ đệ vừa rồi mới bị chà đạp, đảo mắt liền cứng ngắc đứng lên.


Bạch Liên Không Hoa: "À. . . ? Nhật sư phụ, chúng ta, vẫn nên trốn chạy trước đi. . . Lúc nữa đám người Thánh Vực đáng chết sẽ đến đây. . ."


Hai người bọn họ một người cấp 50+, một người —— Tô Lạc Dương nhìn chính mình một chút cấp bậc, 30+? Rất nhanh đi. Chỉ có điều, đáng giận với cấp độ này nếu có người đến giết, bọn họ chính xác chỉ có nước nằm xuống cho người chà đạp.


Biên Nhật Biên Sát: "Như Hoa vừa mới làm gì?"


Bảo Hoa do dự một chút, nói ngắn gọn, "Liền, dạy một chút như thế nào để giết người. . ."


Biên Nhật Biên Sát: "Các người đi giết người treo máy?"


Bạch Liên Không Hoa: "Vâng."


Biên Nhật Biên Sát: "Còn vừa vặn bị người ta trở về nhìn thấy?"


Bạch Liên Không Hoa: "Vâng. . ."


Tốt lắm, Tô Đồ hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Một người Thần Sách nhỏ cấp 30+ đã chỉ đạo một người bảo mẫu nhỏ cấp 50+ đi giết người, tìm cái chết sao?


Biên Nhật Biên Sát: "Trở về thành, khu an toàn. . ." Anh vừa thấy, làm vẻ lạnh lùng chưa xong, lại nhìn vẻ mặt đồng dạng của Bảo Hoa thì không biết phải làm thế nào."Lên ngựa, chạy!"


Bảo Hoa vừa lên ngựa đuổi kịp Nhật Sát, vừa nho nhỏ hưng phấn nói,"Nhưng mà nhưng mà , Nhật sư phụ, con cùng sư phụ vừa mới giết người treo máy trở về thì bị người chém! Sau đó, chúng con cùng chém người!" Tuy rằng, trước lúc anh vào cũng đã chém hơn một nửa, nhưng như thế này cũng không liên quan đến việc cô - một bảo mẫu nhỏ cấp 50 cùng thần sách nhỏ cấp 30 liên thủ chém ngã một Tàng Kiếm cấp 70 mà vui mừng.


Nhật Sát Tô Lạc Dương ngoảnh lại nhìn Bảo Hoa trong mắt ánh lên ánh sáng nhỏ, cảm thấy có lẽ làm như vậy không ổn. Có phải hay không cô cùng với bọn họ đã kết hợp từ lâu? Tốt, một cô bé, sẽ không phải là bọn họ đã bồi dưỡng ra một tiểu sát thần ở đây đấy chứ?


xsgs_12013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét