slider

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Như Hoa - Chương 5: Oh My Sư Phụ Như Hoa!

Edit: Nguyt H Thu Thy


Beta: Lc T Song + NTK






 

"Ây ~ Sát Sát…giết người h?"


Tô Đ quyến rũ ta vào khung ca, trong tay cm mt túi to ta ra hương tht nướng.


Tô Lc Dương ngi trước máy tính không thèm quay li, tuy rng anh đã dn quen vi vic hn không mi mà ti nhưng anh tht s vn mun nói -- này, cái chìa khoá b tên kia min cưỡng ly đi đâu phi là đ cho hn đêm hôm khuya khot tp kích nhà anh đâu ch!


Thy tên kia không tr li, Tô Đ kh h mt tiếng, đi ti ch anh tháo mũ giáp xung, "Tôi tt bng mua thc ăn khuya ti cho cu mà thng nhóc này còn không đ ý người khác h?"


Tô Lc Dương mc trên mt b qun áo nhà, bi vì c ngày ch nhà không ra ngoài nên đu tóc có chút ln xn, nh s giúp đ ép buc quay đu mà tháo kính xung, ngi mùi tht nướng nói: “Nếu là mua cho tôi, mt ln na, tôi tht lòng muốn được đi th khác. Người bình thường làm gì có ai ăn thịt nướng mỗi ngày mà lại không biết chán như anh đâu.”


“Tht không biết hưởng th, tht nướng là món ngon kinh đin truyn thng ca đt nước Trung Hoa truyn li t xưa.”


Có đôi khi, Tô Lc Dương hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn một tí nào.


Trên tay Tô Đ cm mũ giáp đang mun buông xung đ kéo anh đi ăn tht nướng đt nhiên nghe bên trong truyn đến mt tiếng mt hn: “A" Hn nht thi tnh táo li, chẳng lẽ cái tên sát nhân này là một kẻ mặt người dạ thú, giả vờ ra vẻ đạo mạo chơi game nhưng thật ra là đang chơi game người lớn?


Hn lp tc đi mũ giáp lên nhìn, kết qu không ngạc nhiên lắm, vẫn là Tiếu Vấn Kiếm Duyên. Chỉ có điều phong cảnh ở đây thì hắn không quen thuộc, đâu phải bản đồ nào hắn cũng nhớ rõ đâu - ch có người vừa bị chà đp đang nm trên mt đt là quen thôi, đây không phi là tiu đ đ hn nh thương c đêm sao?


Đang làm nhim v sư đồ hả? Đã lên cp 50 rồi à - nhìn trình độ của cậu này, đ đ nm phơi thây trên mt đt rồi đấy! Tránh ra đi, để tôi tới!” Tô Đ đy Tô Lc Dương qua bên cnh, ngi vào ghế, chnh li mũ giáp ri m âm thanh.


Tô Lc Dương bên cnh lm bm, nếu hn không đt nhiên tháo mũ giáp ca anh xung đ mt mình đ đ đó thì đ đ có th chết nhanh vy sao? (Tác gi: cho nên chết vn là chết, vn đ là sm hay mun mà thôi)


Bi vì h thng đt ra quy đnh, mt khi ci mũ giáp xung thì h thng âm thanh sẽ t đng b đóng li, cho nên Bo Hoa không nghe được ch khác nói chuyn, chng qua là nhìn thy đi sư ph đt nhiên bt đng, sau đó cô b nhóm quái nhit tình h gc.


Cõ lẽ là sư ph b rt mng? Hay là bận gì đấy?


Nhưng cô không biết rằng Tô Đ ngi trước máy tính vừa khinh bỉ Tô Lạc Dương không dạy được đồ đệ vừa xắn tay áo lên - hắn còn chưa làm nhiệm vụ sư đồ bao giờ đâu. Nghe nói nhim v sư đ cp 50 ni danh là biến thái, một sư phụ lại còn chỉ được mang một đồ đệ, t l qua được tương đi thp. Càng biến thái anh càng thy thích thú, không có thách thc là không có hng thú chơi.


Nht Nht Nht Sát: “Đã sng li, mt ln na!”


Vì thế đáng lẽ phải b Tô Đ lôi kéo ăn ba khuya nay Tô Lc Dương li không có vic đ làm, đành phải lấy đĩa đựng thịt nướng, xong rồi ra ghế sofa ngồi ăn.


Bo Hoa không biết sư ph đã b “treo đu dê bán tht chó” (editor: ý là đã b thay đi người khác :D), trong game ging nói đu phi qua h thng chuyn đi âm thanh, căn c vào chn la nhân vt có vài la chn thuc tính (editor: ý là thuc tính âm thanh ging nói). Cho nên "Nht Nht Nht Sát" nói chuyn lúc này t nhiên là ging ca Nht Nht Nht Sát , vì tình hung khn trương nên Như Hoa cũng không có thi gian đ đùa gin cô - hoc là căn bn hn chu đng không nói chuyn, tính toán thông sut là s cho đ đ mt nim vui bt ng sau đó nga mt lên tri cười dài ri hung hăng khinh bỉ Sát Sát mt chút.


Nào đâu biết rng cái phó bn này qu nhiên biến thái.


Sư ph 80 cp đ đ 50 cp, nhưng tt c quái thú đu là 80, còn t tp toàn da dày tht béo -- hơn na, đc bit thích người bn nh.


Vì thế Tô Đ xu h nhìn đ đ thương yêu b vùi trong đng quái, vây kín đến mc c si tóc cũng không thy. Ch thy ct máu ca Bạch Liên Không Hoa dn dn tt xung, Tô Đ vi chn thêm máu cho cô - sau đó lin thy ngu ngc!


Ôi trời ạ, đây là nick hòa thượng, làm sao mà thêm máu được?!


Cht nghe bên trong truyn đến tiếng cu cu ca Bo Hoa: “Nht Nht Nht Sát sư ph! Cu con - !”


Nhưng s chm tr đã kéo theo thù hn, thanh máu ca Bo Hoa đã trống không, nm chết ti ch.


“Mẹ kiếp!” Tô Đ mt tay ném chut, NND hòa thượng rt TM nó không có lc. (Con bà nó, hoà thượng rất con mẹ nó không có lực)


“Đó là chut ca tôi!” Tô Lc Dương va phát hin ra ngoi tr tht nướng người này còn mua bia, còn chưa kp mở lon bia nào thì đ đ đã chết rồi, còn nhanh hơn cả anh nữa.


Trong game, Tô Đ nói vi Bo Hoa một câu tạm thời dừng lại chờ sang năm đánh tiếp, thoát game rồi quẳng mũ giáp đi.


Tay va giơ lên lin suy nghĩ li, quên đi - cái này không phi con chut, đt tin li chưa rơi bao gi, nếu làm rơi Tô Lc Dương li có cơ hi đ sai bo hn mt hi. Vì thế mũ giáp may mn thoát khi đi nn.


Trong game Bo Hoa m mt nhìn sư ph va nói mt câu lin b của chy ly người, tuy rng Nht sư ph luôn luôn ngn gn nhưng tác phong cn trng rt ít vi vàng như vy, điều này khiến cô khó hiểu…Chng l, ừm, tiêu chy??


Bo Hoa gãi gãi mt, ừm, game thôi mà, tuy có khác với hiện thực nhưng cũng có phn hòa nhp vi nhau, hin thc luôn luôn có rt nhiu tình hung ngoài ý mun. Thm chí có th do m ca Nht sư ph ngi anh đi ng quá mun mà đem l tai anh nhéo xung đi? Thm chí có kh năng là v ca anh ra uy mun anh đi ly nước ra chân cũng nên?


Trong game cô chưa bao gi so đo nhiu lm vì thế bình tĩnh sng li, h d tích đy tho dược đã hái.


bên kia Tô Lc Dương ung bia cười cười: “Có điều gì muốn nói chăng?”


“Cái nhân vt này ca cu tht rách nát quá đi! Thêm máu, hi sinh P cũng không có!” (*P: Cái mông)


“…” Anh gặp qua hòa thượng nào cu người chưa?!


Lúc này Tô Đ quyết định giấu nhẹm chuyện chưa được một phút đồng hồ mà hắn đã để cho đồ đệ nằm ngay đơ. Sự thật thì hắn là “Nht Nht Nht Sát”, nhưng mt mt hắn thấy h thn vi đ đ thân yêu, mt mt li s hình tượng sư ph hoàn m trong lòng đ đ suy gim - anh nghĩ trong lòng cô ấy anh hoàn mỹ hả?


“Sát Sát, coi như đêm nay tôi không lên nick của cậu, va ri là cu chơi!”


“…” Tô Lc Dương tiếp tc ung bia nhìn hn cười: “Tô Đ, anh thành rùa rt c không dám chịu trách nhiệm từ hồi nào vậy?”


“Này, không phi vn đ gì to tát, chuyn nhy cu cũng không giúp?”


“Giúp.” Dù sao đ đ cũng chết bao nhiêu lần trên tay anh rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Tô Đ lúc này mi rm rì đi ti, ly mt miếng tht nhét vào ming.


Tây trang trên người đã ci t lâu, cổ áo và ống tay áo màu xanh tím kết hợp với áo sơ mi hoa văn được kéo cao lên, nào có còn khí chất của người mẫu. Dùng cách nói ca Tô Đ, hắn tình nguyn ph phường, vui vi ph phường, đó mi là bn cht ca cuc sng bình thường.


(ý là tình nguyện trở nên giống người đường phố =)))


“Nhưng mà theo tình hình bây giờ, với cái nick hoà thượng của cậu thì làm nhiệm vụ thầy trò là không có cửa đâu, phải đ tôi ti làm mi được.”


“Phn thưởng ca nhim v là bt buc” Tô Lc Dương nhc nh hn. Cái này có th khó x, nhưng trong Kiếm Duyên, Nht Nht Nht Sát cũng gi là cao nht, nếu anh không làm được thì tt c hòa thượng trong thiên h đu đng mong làm được, cho nên nếu nhim v này tn ti thì nht đnh phi có phương pháp.


“Tôi gi đin thoi hi Chu Trin.” Tô Đ nói là làm lin ly đin thoi ra bm s. Chu Trin trong lời của hắn là hc trưởng ca Tô Lc Dương đi hc, cũng là nguyên nhân bn hn tham gia cái game Tiếu Vn Kiếm Duyên này - mt nhân viên ca Đ Đng Thế K.


Đi phương biết nguyên nhân Tô Đ gi đin thoi còn mun tha nước đc th câu, b Tô Đ uy hiếp, “Chúng tôi mi ngày trong game mt chết đi sng li giúp anh giết người, nếu anh không nói chúng tôi lin không giết.”


Di đng trong mt lát trm mc, Tô Đ lin va lòng có được đáp án mà mình mun.


Tuy rng phó bn này m ra không lâu, nhưng tht ra vn có th tìm kiếm trên mng cách tn công, chng qua là hn làm biếng.


“Tht đúng là nghin ngm tng ch mt trong quy tc, trên thc tế có th hai cp sư đ làm thành mt t đi”  Đúng vy, người ta ch nói mt sư ph được mang mt đ đ ch chưa nói không được đng thi hai cp sư đ nha. “Ch cn thu nhn thêm mt đ đ là có th cùng theo vào”.


“Thu ai? Ai thu?”


Đây mi là mt vn đ ln.


Nht Trm tuy là đng hàng cao trong bng xếp hng các bang hi nhưng tht ra trong bang không có nhiu người lm, toàn full cp đ, hơn na mi ngày đu vi vàng vào phó bn, giúp chiến đu, giết người, hin nhiên là sinh lc tích trên trang b cũng nhiu, hiếm người luyn nick nh.


Mà kỳ quái ch bn h thường không giao tiếp vi người ngoài, đc bit là bang ch Nht Nht Nht Sát, hơn na phong cách kì quái này chính là hành vi mi ngày đu đi giết người. Thm chí có người còn nghĩ bn h là GM (game master).


S tht chng minh bn h không phi. Nhưng s tht…s tht…, s tht cùng suy đoán cũng gn như nhau.


Tô Đ không phi GM, hn chng qua là người phát ngôn. Mà Tô Lc Dương là vì s kh b GM Chu Trin hãm hi cho nhy h, đánh cuc thua anh ta vì thế không th không ly mt thân phn rõ ràng lên chơi thay anh ta.


Cho nên hn không phi vì mun chơi game là vào game, chng qua là vì giết người mà vào game, vì vy li càng không giao tiếp cùng vi người ngoài, hơn na cũng không có thi gian mà làm vic y.


Tô Đ nghĩ nghĩ, đt nhiên nghĩ đến ---- “Có! Biên Nht Biên Sát!”


“…” Tô Lc Dương tay run lên. Mt miếng tht rơi trên bàn.


Tuy rng vic nhy anh nh Tô Đ cho ý kiến nhưng là vì không chp nhn được vic đem cái tên này rêu rao xung quanh nên anh vn luôn không th tiếp nhn được, vì lí do gì mà c ý đ anh nh đến cái tên này?


“Nếu mun mang theo thì lp mt cái đi!” Tô Lc Dương thn nhiên ly c: “Tôi cm thy chúng ta làm như vy cũng không phi là cách hay cho nên ta nên lp mt nick tàng kiếm…”


“Như vy sao được? Phi biết là nh cái này mà cu và đ đ thân yêu mi gp nhau, mang đ đ tr v thì cu hin ti mi không còn là người cô đơn vn năm. Như vy tht là có ý nghĩa, ti sao li không nuôi ln đây? Li nói bang hi chúng ta không h thiếu tàng kiếm” - mun tìm lý do Tô Đ còn có th ly ra c đng, nói trng ra, cái này anh dùng cũng phi dùng, không mun dùng cũng không th.


Quyết đnh được mc đích, Tô Đ b tht li tr li mng, thy Bo Hoa vn còn online vui v nói cô đi thêm hai ngày ch nuôi ln “sư đ” ca cô đ đng thi làm nhim v sư đ.


Vào thi đim Như Hoa Quá Như Hoa sáng lên, Bo Hoa có chút kích đng.


Ti vì biết thi đim này hn s không online li đt nhiên thy hn online khiến cô cm thy vui mng ngoài ý mun.


[Sư đ] Bch Liên Không Hoa: "Sư ph >< "


[Sư đ] Như Hoa Quá Như Hoa: "Ngoan ~ "


Tô Đ mng r, có cm giác đ đ qu nhiên là tht tt nha. . . Va online đã có người ch đng thnh an, nào như trước kia va online hu hết câu nói đu tiên nhn được là: Bà ch, hôm nay đi đâu giết người đây?


[Sư đ] Như Hoa Quá Như Hoa: "Đ đ thân yêu li đây, sư ph có l vt cho nhóc ~ "


Trong lòng Bo Hoa bng run lên, va mi vui v lp tc rơi vào khong không -- đến đây sao? L xut sư trong truyn thuyết? ?


[Sư đ] Bch Liên Không Hoa: "Sư ph. . . Người mun đui con ra khi sư môn sao. . . ?"


Có mt chút y khut, mt chút thp thm, mt chút không th nghe được, Tô Đ trong lòng run lên, chp bàn, chp chut -- "Ai nói ch h? Nhóc là đ đ cưng ca ta, có th c đi không cn xut sư! Sư ph vn s nuôi nhóc!"


          "-- Tô Đ, đó là chut ca tôi!"


Bo Hoa trong lòng bng run lên, nhn không được trên mt xut mt tia tươi cười m áp.


          -- Vâng, sư ph, con c đi không xut sư, c đi đu bên người.


x404dl

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Như Hoa - Chương 4: Oh my sư phụ Nhật Sát


Edit + Beta: NTK


Ăn cơm, đi học, buổi tối vừa online đã nhận được mấy tiếng tin nhắn trong nhóm –


 


Tơ Tình: “Như Hoa Như Hoa! Cái game kia cậu chơi sao rồi, bao nhiêu cấp vậy? Hạn cho cậu hai ngày để max level, nếu không thì kiếm mấy anh đẹp trai max level tới đây cũng được, nhóm của chị muốn qua đó chém giết --!"


 


Tơ Tình: “Hoa Hoa Hoa Hoa mau ra đây đi......"


 


Tơ Tình: “Hoa Hoa Hoa Hoa --"


 


Bảo Hoa nhẹ nhàng im lặng, chẳng qua là mấy bữa trước cô có nói qua một hai câu thôi mà, sao tự nhiên lại muốn chạy qua bên đấy rồi? Trước tiên phải nói là Bảo Hoa không hy vọng các cô nàng này chạy qua, sau lại nói đến việc nếu cùng mấy cô nàng lăn lộn thì hình tượng của cô cũng xong luôn.


 


Nhưng mà, thỉnh thoảng cô lại nghĩ, nếu như mai này xuất sư, phải rời khỏi sư phụ thì không biết cô phải đi theo ai?


 


Đám con gái này mà qua bên đấy, đảm bảo sẽ quậy phá cô tới mức ngay cả thời gian đi theo người khác cũng không có. Chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi con đường YD [1] kia?


 


Không Hoa: "Cơn gió nào vừa thoảng qua thế... Giang Hồ tốt thế kia mà không lăn lộn nữa sao?"


 


Tơ Tình:  “Tự cậu lên website của Kiếm Duyên nhìn thông báo mới đi! Người đẹp kia quả thật là rất mất hồn đó! Vì anh ấy mình cũng muốn chơi một chút mà!"


 


Bảo Hoa nghi ngờ mở website lên, hai ngày nay vui vẻ chơi đùa cùng sư phụ và người trong bang hội, thời gian lên game còn không đủ, làm gì rảnh rỗi mà đi thăm website. Vừa vào trang chủ đã thấy ngay một cô nàng mặc áo đỏ - cũng là một cô nàng mặc áo đỏ xinh đẹp.


 


Đôi mắt hoa đào mỏng xếch lên như đang quyến rũ người khác, một nụ cười xinh đẹp khuynh thành như vậy, bộ quần áo cổ trang thật trung tính, không cẩn thận sẽ khiến người ta nghĩ lầm thành phụ nữ. Trong lòng cô nghĩ chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thể xinh đẹp đến thế, nhưng thì ra ngoài đời thực cũng có người đàn ông không cần đến trang điểm mà vẫn khuynh thành như vậy.


 


Cô líu lưỡi, khó trách sắc nữ kia kích động.


 


Tơ Tình:  “Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa?? Tô Đồ đó, thần tượng của mình đó...!"


 


Bảo Hoa không biết Tô Đồ là ai, nhưng cô thấy kỳ quái là tại sao một trò chơi lớn như vậy mà sao không tìm một minh tinh làm người phát ngôn. Lại nhìn tên phía dưới: Người mẫu Tô Đồ.


 


Thì ra là người mẫu à, thảo nào mê hồn vậy.


 


Đến lúc này thì cô cực kỳ thích thú nhìn kỹ, lần này tờ báo tuyên truyền cho trò chơi dùng hai người mẫu, trong trò chơi có sáu môn phái, mỗi người mặc ba bộ. Cùng diễn với Tô Đồ xinh đẹp chắc phải là một anh chàng có hình tượng mạnh mẽ nhưng mà Bảo Hoa không xem kỹ người này, cô chỉ chú ý đến bộ trang phục Phồn Tú, Huyền Hoa và bộ Thuần Dương của Tô Đồ.


 


Vừa nhìn thấy Thuần Dương, cô phun nước.


 


A a a Tiểu dương trong sáng vậy mà, vậy mà bị hắn biến thành câu hồn như thế kia thì còn làm đạo sĩ gì nữa, không bằng cứ treo biển hành nghề: Đến vỗ ta đi đến xoa ta đi... ở ngay trên người còn hơn.


 


Chẳng lẽ người triển khai kế hoạch mới của Đồ Đằng Thế Kỷ là hủ nữ [2] sao?


 


Tuy rằng, cô không thể không thừa nhận, so với hơn 90% game online dùng những ngôi sao nữ xinh đẹp trên thành phố làm đại diện mà nói thì cô vẫn thích thế này hơn -- một thân Phồn Tú trang đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ vừa kinh động lòng người! Phồn tú vốn không thu nam giới cho nên mới thừa thãi rất nhiều nhân yêu [3], tờ poster tuyên truyền này quả thật là chân lý mà ~~!


 


Bảo Hoa nhìn chằm chằm tờ poster kia rồi chậc chậc lắc đầu, chỉ mới thế này thôi mà đã khiến cho sắc nữ kia xúc động như vậy, nếu như để cô nàng nhìn thấy sư phụ của mình thì còn thành thế nào nữa?


 


Vừa online, cô thật sự muốn tránh mặt sư phụ, nếu bị hắn tóm được, lại phải đi thăng cấp quá ~


 


Nhưng mà cô không nhịn được mở danh sách bạn tốt ra, sư phụ Như Hoa không online. Than nhẹ một tiếng, nhìn cái tên màu xám xịt, cô lại cảm thấy mất mát điều gì đó.


 


Đang định tự mình đi tìm nhiệm vụ để làm, trong bang hội lại có tin tới –


 


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "Đồ đệ của bà chủ online ~!"


 


, cô không có tên hả? Sao giờ thành nick name hết trơn rồi?


 


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: “Nhóc, cô ở đâu vậy, báo tọa độ đi, ông chủ dặn bọn tôi mang nhóc đi thăng cấp.


 


Hả? Sư phụ.... Không online mà cũng không chịu buông tha cho cô sao...


 


Cách gọi "Nhóc" của Phóng Hỏa hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của sư phụ Như Hoa, nhưng mà nghe qua lại không có cảm giác như Như Hoa -- cô nhớ cái tiếng "Nhóc ~~" quyến rũ chết người của sư phụ biết bao.


 


[Bang Hội] Bạch Liên Không Hoa: Không sao, mình cũng không vội lắm ><~"


 


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "Nhóc không vội nhưng ông chủ có vội, hai ngày này hắn đi trình diễn không thể lên game được, trước khi đi còn dặn chúng ta, khi trở lại hắn muốn nhìn thấy nhóc lên được cấp 50."


 


Ngón tay của Bảo Hoa ở trên bàn phím ngừng một lát, lúc gõ xuống còn có lúc tìm không được phím.


 


Chuyện đó không phải quá nhanh sao? Mặc dù làm tốt thì chẳng mấy chốc sẽ lên tới cấp 50 nhưng mà sau đó cô và hai sư phụ có khi lại chuẩn bị mỗi người đi một ngả, nhưng không phải dưới tình huống cô còn chưa gặp lại sư phụ mà đã sẵn sàng cuốn gói bỏ chạy lấy người chứ? Hu hu, cô không muốn thăng cấp đâu...


 


[Bang Hội] Bạch Liên Không Hoa: "Chuyện này... thật ra thì mình rất xấu hổ ><"


 


Cho nên làm sao mình có thể không biết xấu hổ mà để cho.... các đại lão gia như mọi người mang mình theo... nên là mọi người không cần phải quan tâm đến mình đâu...


 


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "..."


 


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "... Đồ đệ của bà chủ cũng có khả năng làm khiến người ta giật mình đấy."


 


Lúc này hệ thống của cô đinh đong một tiếng, đột nhiên hiện ra một thông báo triệu hồi -- cô đột nhiên xúc động, cứ tưởng là sư phụ Như Hoa login, ai dè vừa nhìn thấy, thì ra là sư phụ hòa thượng.


 


[Bang Hội] Nhất Nhật Nhất Sát:  “Lại đây, ta mang."


 


Sư phụ hòa thượng như thần linh gọi về, tay cô run run nhấn đồng ý, một luồng ánh sáng chợt lóe lên, vượt qua ngàn dặm đưa cô tới trước mặt sư phụ.


 


Quất Tử Hồ Liễu: "Ây! Lão đại đã kêu gọi cô ấy rồi! Thật là quá đáng mà quá đáng mà! Lão đại là của mình, không thể để cho hai người phát triển JQ được!"


 


, cô không còn gì để nói lại...


 


Nhật Sát liếc Quất Tử một cái, "Tôi là hòa thượng." Ý hắn là ở cùng hòa thượng thì sẽ không xấu hổ sao? Giải thích của anh cũng hay quá đi Nhật Sát!


 


Bảo Hoa tự nhiên nghĩ tới việc từ nãy tới giờ mình vẫn chưa chào hỏi sư phụ, nhưng nhắc tới sư phụ cô lại nghĩ tới ngay sư phụ Như Hoa, vì thế để tỏ thái độ khác, cô nhẹ nhàng gọi: "Nhật sư phụ."


 


Im lặng ngắn ngủi qua đi, Phóng Hỏa nói: "Quả là rất sáng." [4]


 


Bảo Hoa đổ mồ hôi...... Cô không cố ý mà......


 


Nhất Nhật Nhất Sát:  "Mấy người rảnh rỗi quá không có việc gì làm sao? Tôi đang dạy đồ đệ, mời mấy người đi chỗ khác giùm."


 


Quất Tử Hồ Liễu:  “Chúng tôi đang rất rảnh rỗi đây, nhưng mà kỳ quái, ông chủ không đi show diễn với bà chủ sao?"


 


Nhất Nhật Nhất Sát:  “Lần này không liên quan gì tới tôi đương nhiên là tôi không đi."


 


Quất Tử lắc đầu thở dài, "Quả nhiên là lão đại không yêu bà chủ mà, bỏ anh ấy ở nơi sài lang hổ báo, làm sao anh ấy có thể trở về nguyên vẹn được?"


 


Nhật Sát nhíu mày -- quan tâm làm gì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đấy của anh ta?


 


Bảo Hoa nghe, trước kia cô cũng biết cảm tình của bọn họ cũng khá tốt, thì ra là quen biết trong hiện thực... Nghe đâu sư phụ còn là một anh chàng siêu đẹp trai.


 


Cô lén cười một cái, tuy không liên quan tới cô, nhưng biết sư phụ là một anh chàng đẹp trai thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc không biết người ở bên kia màn hình có phải là một người đàn ông râu tóc lộn xộn tay gãi chân tay cầm chuột lên mạng hay không. Internet mà, nó vốn là một không gian ảo.


 


Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa:  “Cô nhóc, cười trộm cái gì đấy?"


 


Quất Tử Hồ Liễu: "A... Nghe thấy chúng ta nói bà chủ là mỹ nhân liền cười trộm đây mà, phải không?"


 


Bảo Hoa vội vã xua tay, "Không có không có, tôi biết sư phụ là của Nhật sư phụ, tôi sẽ không cướp đâu!" Lời cô nói quả thật rất nghiêm túc khiến bọn họ không thể đoán được là cô nói đùa hay nói thật.


 


Nhật Sát biết hình tượng của hắn coi như là đã bị đám người kia hủy hoại hết, hắn cũng lười chả thèm nhìn bọn họ, nói với Bảo Hoa: "Đi thôi!"


 


Bạch Liên Không Hoa:  "Dạ vâng!" Cô vội vàng đuổi kịp, đến được sau lưng Nhật Sát cũng đã thấy mệt hết cả người.


 


Sư phụ Như Hoa từng nói, đại sư phụ không biết cách dạy đồ đệ.


 


Bây giờ cô tin điều đó.


 


Cô đi theo Nhật Sát, một quãng đường có thể nói là cố gắng hết sức, đúng là muốn bức cô chết giữa ban ngày ban mặt mà. Bình thường hắn còn cố không đi xuống sau lưng Bảo Hoa, để cho cô bị quái mò tới, mới một tí mà máu đã rớt xuống hơn một nửa, cô hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên không có ai hoàn hảo cả, cô nghĩ đại sư phụ là đại thần chói sáng, thì ra cũng chỉ là do cô đem lòng ngưỡng mộ đẩy lên một tầm cao khác mà thôi, người dũng mãnh phi thường như đại sư phụ cũng có chuyện không làm được.


 


Cuối cùng đến lúc cô thêm máu không kịp ngã xuống đất phơi thây thì Nhật Sát mới quay người lại, nhíu mày nhìn thi thể đồ đệ -- hắn không phải thầy thuốc, cũng không phải là vú em, không thể nào cứu cô sống lại được.


 


Vì thế hắn nhìn một lúc ~~, mới nói với Bảo Hoa một câu cực kì :  “Làm sao bây giờ?"


 


Phụt –


 


Sư phụ hòa thượng của cô, sư phụ đại thần của cô, vậy mà lại vô cùng nghiêm túc vô cùng phiền não hỏi cô làm sao bây giờ --


 


Nhật Sát quả thật đang vô cùng nghiêm túc vô cùng phiền não.


 


Hắn chưa từng mang đồ đệ bao giờ -- chưa bao giờ mang đồ đệ, vậy hắn toàn đi phụ bản thăng cấp hả?


 


Tiếc nuối là, vú em của hắn quá mạnh mẽ, đồng đội cũng quá mạnh mẽ, hạ bản sao rất ít khi chết, cho dù chết thì cũng rất ít khi bị diệt đoàn vì vẫn còn thầy thuốc cứu, kể cả là bị diệt đoàn thật, thì vẫn còn cái gọi là Hoàn Hồn Đan.


 


Đương nhiên giá của cái thứ này cũng ở trên trờ, ngoại trừ lúc bang chiến hoặc đi những phụ bản quan trọng, những lúc bình thường thì chẳng bao giờ mang đi.


 


Vì thế, hôm nay đúng lúc trong người hắn không có đan. Nhìn đồ đệ phơi thây, hắn đau khổ rồi.


 


Đột nhiên Bảo Hoa tìm được cảm giác cân bằng giữa một đống hỗn loạn, thoải mái an ủi hắn: “Không sao đâu sư phụ, người cứ giải quyết mấy con quái loạn xạ ngầu kia trước đi, rồi rời chiến đấu, con quay lại chỗ cũ. -- nhưng mà tốt nhất là người nên đi đón con đấy, hồi nãy trên đường đi người không giết quái, giờ kiểu gì giữa đường con cũng bị chém thẳng cẳng cho xem."


 


Nhật Sát yên lặng gật đầu, dạy đồ đệ đánh phụ bản là phải giết quái nhỏ.


 


Lúc này hắn nghiêm túc thanh toán hết quái lớn quái nhỏ trong vòng vài dặm, Bảo Hoa cảm thấy cực kì vui mừng, ấy thế mà có một ngày cô được dạy dỗ sư phụ.


 


Vui vẻ mừng rỡ xong, đột nhiên một luồng sáng chói mắt phát ra từ người cô, cô... 50 cấp...


 


Nhật Sát đang chém quái cũng buông đao, thở phào nhẹ nhõm.


 


 “Đi thôi, chúng ta đi làm thầy trò nhiệm vụ."


 


Nếu không phải vì nhiệm vụ này, Nhật Sát cũng sẽ không thu đồ đệ. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, thứ mà hắn mong muốn chỉ có thể lấy được từ nhiệm vụ thầy trò. Thế là vì thời gian onl không nhiều, mỗi lần login đều bận việc PK giết người, gần như là không biết hệ thống thầy trò là dạng gì, hắn đành phải mở miệng nhờ Như Hoa kiếm một đồ đệ cho hắn.


 


Như Hoa vẫn mạnh mẽ như cũ, lúc mở nick nhỏ của hắn, thấy người đầu tiên liền thu làm đồ đệ.


 


Gặp, là nick nhỏ của Nhật Sát. Thu đồ đệ, là nick lớn của Nhật Sát, Như Hoa rất tin vào duyên phận, chỉ là, anh cho rằng đây là duyên phận của Nhật Sát. Không nghĩ rằng, đồ đệ nhỏ lại thành cái đuôi của riêng anh.


 


Cũng không biết cái đuôi nhỏ kia thăng đủ cấp chưa, nếu không thể mang cô thăng cấp, lại không thể luyện kĩ năng sinh hoạt, nhất định cô sẽ lại ngồi than thở không có việc gì làm.


 


Ly rượu nho trong tay mới uống được một nửa nhưng tâm hồn của Như Hoa đại nhân đã bay mất, trách chỉ trách mấy ngày gần đây lười đến nỗi chỉ lên game chơi, một lát không onl liền thấy ngứa tay.


 


 “Tô Đồ!"


 


Mỹ nữ thân hình 35-21-35 (*) mang giày cao gót 8 phân lộp cộp đi tới, "Hôm nay là tiệc mừng, một mình cậu chạy tới chỗ này trốn tránh cái gì? Mau đi nào, mọi người ai cũng đang chờ cậu đấy!"


(* theo mình đoán, đây là tính theo đơn vị inch, 1 inch = 2,54 cm)


Tô Đồ lại không nhúc nhích, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cho dù không trang điểm cũng quyến rũ như vậy, mái tóc dài phía sau cột lại thành đuôi ngựa, bộ tây trang màu trắng, bên trong là áo sơ mi hoa như thường lệ -- kiếm được người đàn ông nào mặc áo sơ mi hoa đẹp như vậy cũng khó.


 


"Hử, tiệc mừng nhà thiết kế lấy được giải thưởng, người mẫu chúng ta... đến đó cướp lấy nổi bật của người ta làm gì?"


 


 “Cái gì mà cướp đi nổi bật chứ! Người mẫu cũng chiếm một nửa công lao mà? Huống chi cậu và tôi đều là người mẫu chính, nếu kêu mấy người chân ngắn eo thô đi lên diễn thì cái đống quần áo kia làm gì được thưởng?"


 


Khoé miệng Tô Đồ mím chặt, không thèm mở miệng, đúng là không thể nói được.


 


Tuy rằng thân là một người mẫu, đó là chén cơm của hắn, nhưng hắn vẫn không hiểu được-- những bộ quần áo ở trên sàn catwalk kia, có mấy bộ được mặc ở trong hiện thực đây? Chẳng lẽ người mặc chúng đều là những kẻ chân dài eo thon? Lăn lộn trong giới người mẫu đã lâu nhưng hắn vẫn thấy rất buồn bực.


 


 “Đột nhiên tôi nhớ ra chưa cho mèo ăn, cô nói với bọn họ tôi đi về trước."


 


 “Cậu nuôi mèo từ bao giờ chứ? Tô Đồ!"


 


Hắn uống một hớp rượu trong ly, buông ly rượu đi ra ngoài bữa tiệc. Ở lại chỗ tiệc mừng ăn không đủ no này, hắn thà rằng đi mua thịt quay.


 


Tuy rằng hắn thường biểu lộ bộ mặt hoà nhã với người hâm mộ, nhưng người hiểu hắn đều nói rằng, kỳ thật cái tên Tô Đồ này, giống như cái áo sơ mi hoa dưới lớp tây trang của hắn vậy -- cởi tây trang, vén tay áo, ngồi xổm ở quán ven đường ăn thịt quay mới là bản chất của hắn.


 valentine52


CHÚ THÍCH


[1] YD: dâm đãng


[2] Hủ nữ [chính là bạn NTK đây =))]: Hủ nữ, gọi đầy đủ là Hủ nữ tử (腐女子, ふじょし, Fujoshi, dùng cho các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL (boy love), sống trong mơ tưởng tình yêu thuần khiết giữa boy và boy. Đây là một từ Nhật gốc Hán, bắt nguồn từ cách dùng của người Nhật (tức từ chữ Hán Nhật - Kanji). Chữ Hủ trong từ Hủ nữ 腐女 nghĩa gốc chữ Hán là mục nát, cổ lỗ sỹ, nhưng do đây là từ Hán Nhật nên nghĩa trong tiếng Nhật lại là vô phương cứu chữa, hết cách, bó tay. Cách gọi này hài hước trào lộng vì trong tiếng Nhật phát âm giống từ Phụ nữ tử (妇女子 - nghĩa là phụ nữ)(ふじょし - Fujyoshi)


[3] Nhân yêu: Nam chơi acc nữ


[4] Ở TQ có câu “Chào buổi sáng!” là “Tảo” (Sớm) hoặc “Nhật” (Sáng), mà thời điểm lúc Bảo Hoa chào “Nhật” sư phụ đã là buổi tối nên Phóng Hỏa chế giễu câu này với ý: giờ này mà còn sáng hả?!

Như Hoa - Chương 3

Edit: Nguyệt Hạ Thu Thuỷ (tỷ tỷ ta mới vào nghề =))
Beta: NTK


Chương 3.1: Tôi và sư phụ mỹ nhân của tôi



Tuy Nhất Nhật Nhất Sát vẫn không đồng ý chuyện Bảo Hoa gia nhập vào [Nhật Trảm], nhưng mà Bảo Hoa giờ đâu phải chỉ có một người sư phụ, và hắn cũng chỉ làm chủ một nửa [Nhật Trảm] mà thôi.


Như Hoa Rất Như Hoa chính là phó bang chủ của [Nhật Trảm], Nhất Nhật Nhất Sát phụ trách việc bang chiến và giết người, còn Như Hoa phụ trách chuyện kiếm kế sinh nhai lớn lao của bang.


Bảo Hoa rất muốn dùng sức dập đầu bái lạy cô nàng này -- chế tạo vũ khí, chế tạo dược phẩm đều max level, vừa là thầy thuốc kiêm luôn đầu bếp, không những thế, cô nàng còn có một cái tên rất... Mục tiêu của cô từ đấy là trở về thời kỳ huy hoàng trước kia của mình, nhưng mà, sau khi gặp được nhị sư phụ cô mới biết, cô không cung sữa bằng, không pk bằng, đánh quái cũng không bằng, ngay cả cái tên cũng không bằng nốt!


Nhị sư phụ xinh đẹp ơi là xinh đẹp của cô vung tay lên, trên đầu cô đã xuất hiện hai chữ [Nhật Trảm] thật to, Bảo Hoa chọn ẩn đi, trên đầu mà có hai chữ này chằng khác gì kêu mọi người chung quanh "Tới giết ta đi nè~".


Nhị sư phụ lắc eo nhỏ một cái, [Bang hội] : “Sợ gì chứ, có ai dám động nhóc, cứ vào bang gọi một cái, đảm bảo một đám người kéo tới đạp cho nội tạng của hắn rơi từ trong P [1] mà rơi ra!"


Mọi người đồng loạt im lặng, mấy người đang nói chuyện phiếm trong bang cũng tạm thời mai danh ẩn tích, chỉ có một đám quạ đen bay ngang trời.


…..Nhị sư phụ à, người là mỹ nữ đó, phải chú ý hình tượng chú ý hình tượng~


Nhưng mà hình tượng gì đó đối với nhị sư phụ có vẻ chỉ là mây bay, sư phụ không buồn để ý vỗ vỗ Bảo Hoa, [Bang Hội]: “Đồ đệ này, hai chúng ta có duyên đấy, lễ bái sư ra mắt đây rồi, thế nhóc muốn gì không?"


[Bang hội] Bạch Liên Không Hoa: “Toàn bộ kĩ năng…”


- Ước mong này mới là mây bay đó.


Nhị sư phụ tiếp tục vung tay lên, [Bang hội]: “Cái khác đi!”


Trước mắt thì cô chỉ có hứng thú với đường cong lung linh của sư phụ mỹ nữ đây thôi…. Cho dù là bây giờ hay là sau này đều cảm thấy tự ti, chỉ có thể đành nghe lời thôi.


[Bang Hội] Bạch Liên Không Hoa: “… Con muốn nhìn mặt sư phụ….”


Thực ra, điều cô vừa nói chính là tâm nguyện của không biết bao nhiêu hào hiệp chốn giang hồ….Dáng người như vậy, làm sao có thể không khiến cho người ta khao khát biết mặt? Nhưng lời vừa nói ra, mọi người lại im lặng lạ thường-


Rốt cục cũng có người mở miệng.


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: “Đồ đệ ông chủ này, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng nhìn, chỉ sợ sau khi xem xong thì sau này chẳng có đêm nào ngủ yên đâu.”


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "Phóng Hỏa, là tự anh nhìn mặt ông chủ rồi không ngủ được đó chứ?"


[Bang Hội] Trẫm Thị Mã Đích Giáp: “Anh ta không dám thừa nhận đâu, ông đây sẽ không sợ, lần đầu thấy ông thấy gương mặt của ông chủ, đúng là buổi tối hôm đó không ngủ được, đến nỗi ông nhìn mặt người phụ nữ nào trong AV [2] cũng biến thành khuôn mặt đó -”


[Bang Hội] Như Hoa Rất Như Hoa: "Cút, đừng có ở đây đầu độc đồ đệ của ta!"


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "Được rồi được rồi, trông vậy thôi chứ người ta là con gái nhà lành, đó chính là bông hoa duy nhất ở trong bang của chúng ta đấy!"


Tự dưng Bảo Hoa lại cảm thấy là lạ thế nào, sao bọn họ lại than là trong bang không có con gái? Không phải có nhị sư phụ kia sao?


Cô không hề nghĩ ngợi hỏi trong [Bang Hội]: "Nhị sư phụ không phải là mỹ nữ sao?"


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "..."


[Bang Hội] Trẫm Thị Mã Đích Giáp: "-"


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "Ặc... Đúng vậy, là mỹ nữ đó... mỹ nữ đó... Bà chủ à... thật ra tôi ngưỡng mộ chị rất lâu rồi...!"


[Bang Hội] Như Hoa Rất Như Hoa: "Dám nói thế không sợ chồng ông chủ ra giải quyết mấy người hả?"


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: “Hu hu Hu -- quả nhiên là gian tình, gian tình mà! Đau lòng quá đi mất…”


[Bang Hội] Nhất Nhật Nhất Sát: “Muốn lấy thì lấy đi!”


Bang hội nhìn lão đại đột nhiên xuất hiện nói, im lặng ngắn ngủi qua đi, Quất Tử oan ức gào thét, [Bang Hội] “Lão đại em sai rồi, em chỉ đang ghen tị với bà chủ thôi mà…!”


[Bang Hội] Như Hoa Rất Như Hoa: "Tên Quất Tử chết tiệt kia qua đây cho ta luân hồi mười lần! Chẳng lẽ ông đây không xứng với cậu?"


Bang hội bắt đầu gà bay chó sủa gào khóc rất chi là thảm thiết, Bảo Hoa tự nhiên cảm thấy hình như mình đến nhầm nơi rồi, đây thực ra là một nơi tràn ngập JQ, một nữ vương và n nam nhân a …


Người trong bang hội gọi Nhất Nhật Nhất Sát là lão đại, còn Như Hoa quản lý chuyện tính kế sinh nhai lớn lap cho nên được gọi là ông chủ, nhưng mà vẫn còn một cách xưng hô khác, đó chính là bà chủ và gọi Nhất Sát là ông chủ.


Bảo Hoa không biết mình nên xúc động hay nên xấu hổ nữa….Cô vừa mới cảm thấy sư phụ hòa thượng rất đẹp trai, muốn nhìn kỹ hơn một chút….Ai, được rồi, nhìn qua thì chẳng có quan hệ gì, nhưng mà có lẽ cô hơi có ý đồ….


Ở trên kênh, Quất Tử đang ê a hát khúc ai oán, [Bang Hội] “Tôi có lòng hướng núi cao, nhưng lại sợ lão hổ dữ dằn…. A, nếu không thì đóng gói ông chủ tặng cho đồ đệ của ông chủ là được rồi, tôi có thể cùng chồng ông chủ song túc song tê ~"


Đề nghị như thế mà lại được mọi người nhất trí đồng ý, Bảo Hoa bị dọa cho run bắn cả người, người vậy xem giữa chốn đạn lạc cũng có thể bị - “Tôi không có…”


[Bang Hội] Như Hoa Rất Như Hoa: "Gì hả?! Đồ đệ, ngay cả nhóc cũng ghét bỏ ta sao?!"


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: “Bà chủ ơi, bà hoa tàn ít bướm người người đều e ngại…”


[Bang Hội] Như Hoa Rất Như Hoa: “Nhất Sát, cậu là một tên vô lương tâm, ông đây vì cậu làm vú em, thế mà cậu lại dám chạy trốn với người khác à -”


Hồng nhan chưa già tình đã dứt - Bảo Hoa không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy xót xa thương cảm, không tự chủ nói ra một câu: “Nhị sư phụ, con nhận người!”


Bang hội lại lần nữa rơi vào im lặng, mấy lời này không phải là cô nói ở trước mặt nhị sư phụ - chính xác phải là vú em bạo lực đang đánh quái ở phía trước, cô đứng phía sau lưng hắn hét lên.


Trong bang hội có người cúi đầu khe khẽ nói nhỏ --


“Đồ đệ của lão bản thật là dũng cảm…."


"Cậu thử nói xem, có phải nhỏ đó biết ông chủ là đó đó...."


"Đó đó là cái gì đó?"


Vú em bạo lực kia ngừng lại, hình như là quá ngỡ ngàng, quay đầu nhìn bộ dạng gà mái bảo vệ con của đồ đệ nhỏ.Vì thế người nào đó cực kỳ hài lòng, vì thế người nào đó cũng cực kỳ vui vẻ, làm một bà chủ cũng không dễ dàng gì, là... ừm... như thế làm bà chủ lại càng không dễ, hắn bị người ta coi thường thật lâu rồi, vậy mà lời tuyên ngôn lúc nãy của đồ đệ lại dễ nghe như vậy --


Hắn quay người lại, sau lưng còn kéo theo một đám quái không ngừng bám đuôi, người nào đó lại coi như không có việc gì cười tủm tỉm - có lẽ là cười tủm tỉm thật, tuy rằng Bảo Hoa chỉ có thể nhìn thấy khóe môi đó cong lên một cách mờ nhạt, giơ tay xoa đầu Bảo Hoa.


Như Hoa Rất Như Hoa: “Đồ đệ ngoan, sư phụ muốn nuôi nhóc lớn thật mau, sau đó, đến lượt con nuôi sư phó nha."


Bảo Hoa ngẩng đầu nhìn thấy một bầy cá sấu không ngừng cắn cắn đầu sư phụ Như Hoa, còn cả thanh máu đang giảm xuống nhanh dần đều...


Bạch Liên Không Hoa: “Nhị sư phụ à…Người có muốn thêm máu trước không?... Không, có lẽ là con nên đánh quái trước..."


Đôi môi màu hồng mê người kia vẫn còn giữ độ cong hoàn mỹ, "Đừng để ý, mấy con quái nhỏ nhặt ấy không cần quan tâm."


Bạch Liên Không Hoa: “Nhưng mà nhị sư phụ, máu của người….”


Như Hoa Rất Như Hoa: "Không cần để ý mà, chút ấy máu thì đáng bao nhiêu đâu -- á ~"


Bởi hệ thống thiết lập khi nhân vật bị quái đánh chết thì sẽ phát ra những tiếng rên rỉ khác nhau, vì thế Như Hoa đang tươi cười bỗng đột nhiên "Á ~" một tiếng, ngã xuống.


Bảo Hoa im lặng, im lặng qua đi, ngẩng đầu….Vài đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chứa tia sáng tham lam…


“Á á á, sư phụ, người không thể chết được….”


Như Hoa rất chi là vui mừng, đồ đệ của hắn quả thật là nặng tình nặng nghĩa, không muốn hắn chết như vậy….


Vì thế, hắn mặc định đồ đệ tình thâm nghĩa trọng hiện đã bị dã thú cắn chết nằm trên người hắn là - tự tử.


[Bang Hội] Như Hoa Rất Như Hoa: “A a a xem đi đây là một đồ đệ tôn sư trọng đạo cỡ nào…Ông đây rất là hạnh phúc…”


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "..."


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: “Bà chủ à, vừa mới nhận đồ đệ mà đã hại chết người ta thì hình như cũng không được tốt cho lắm?"


[Bang Hội] Như Hoa Rất Như Hoa: “Cậu thì biết cái gì, đây là tự tử, tự tử đó ~!”


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: “Lão đại…..cuối cùng thì bà chủ cũng đã dứt tình không còn lưu luyến! Chúng ta không còn trở ngại nữa rồi…. hu hu hu!


Bảo Hoa an phận nằm trên mặt đất….Ặc, không, là nằm trên thi thể của sư phụ Như Hoa, cô không muốn nói gì cả hu hu....


Nhưng cứ nằm mãi như vậy cũng không được, tuy có vẻ như Như Hoa tiếp tục nằm đấy cũng chẳng sao, nhờ đấy hắn mới cảm nhận được tình cảm sâu đậm khó dằn lòng được của đồ đệ đối với hắn, nhưng mà Nhật Sát không cho hắn cơ hội này.


[Bang Hội] Nhất Nhật Nhất Sát: “Như Hoa, đứng lên đi, Hồng Y Giáo mở cửa rồi.”


Hồng Y Giáo có một phụ bản cực kì biến thái, ngày nào cũng quy định thời gian mở rộng cửa đón khách, các vị tỷ tỷ áo đỏ đảm bảo sẽ khiến cho người ta mất hồn, chỉ có đi mà không có về. Nhưng nếu đánh được thì trang bị và bí tịch rơi ra cũng rất quý giá, vì thế đối với một bang phái như [Nhật Trảm] mà nói thì JQ mỗi ngày với mấy vị tỷ tỷ này tất nhiên không thể bỏ qua.


Nhất Nhật Nhất Sát là chủ lực của bang hội, Như Hoa cũng là chủ lực chuyên chức vú em, cho nên Như Hoa mà không đứng lên là không được.


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "Lão đại ghen kìa."


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "Hu hu, chẳng lẽ... lão đại à... không những người bội tình bạc nghĩa với ta mà còn một chân đạp hai thuyền sao?"


Bảo Hoa tự dưng lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và sư phụ hòa thượng càng lúc càng xa…


Cuối cùng Trẫm Thị Mã Đích Giáp - một thầy thuốc Huyền Hoa lao tới cứu hai người họ sống lại, nhưng mà khi đứng tới trước mặt họ, hắn cúi đầu nhìn tư thế chết rạo rực không gì sánh được của Như Hoa và Bảo Hoa đang nằm trên người hắn, hết nửa ngày mới nói được một câu --


“Chết tiệt, đến chết mà cũng hạnh phúc như vậy, ông đây cũng muốn chết như thế từ rất lâu rồi!"


Thi thể của Bảo Hoa vùng đứng dậy, ói ra hai ngụm máu rồi ngã xuống chết thêm lần nữa.


Với Bảo Hoa mà nói, sư phụ hòa thượng chính là một người đáng để người khác nhìn lên, cô có tới bảy phần cung kính ba phần ngưỡng mộ, dùng ánh mắt dân thường tiều tụy của cô dõi theo ánh hào quang sáng chói, khuôn mặt anh tuấn, dáng dấp oai hùng -


Thế nhưng, sự thật tàn nhẫn lại kéo khoảng cách giữa cô và ánh hào quang kia ngày một xa hơn - cô bị mọi người trong bang hội ngầm thừa nhận... là tài sản sở hữu của Như Hoa, từ nay về sau Nhất Nhật Nhất Sát không chỉ là sư phụ mà còn là sư công [3] của cô nữa…orz


Bởi vì lúc này đối với Bảo Hoa mà nói thì, so với đại sư phụ đứng ở trên cao, nhị sư phụ mới là người ngày ngày bên cạnh bảo vệ cô, làm vú em cho cô, làm sao cô có thể có lỗi với vị sư phụ xinh đẹp nhiệt tình chăm sóc này được đây?


Đương nhiên, cũng chỉ có mình cô nghĩ như vậy.


Sư công gì gì đó cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.


Chương 3.2: Sư phụ là mỹ nhân, đồ đệ cũng là mỹ nhân



“Bảo Hoa à, tự dưng mình cảm thấy... hình như khí thế của cậu yếu đi thì phải?"


Hiểu Nguyệt Khinh Hàn đã nói một câu như vậy trên nhóm, ngay lập tức cả nhóm liền nhao nhao đồng ý, nếu như cô nàng không nói thì mọi người chưa có cảm giác gì, nhưng nói ra rồi lại cảm thấy đúng là như thế thật.


Bảo Hoa là ai chứ, đó chính là Như Hoa Nhất Tiếu có thể khiến cho mây đổi màu gió đổi chiều ở trên Giang Hồ, vậy mà tại sao sau khi rời khỏi Giang Hồ, cô chẳng những im hơi lặng tiếng, ngay cả nói chuyện cũng chẳng có khí thế gì hết?


Như Hoa: “Mình mới vào thôi mà, trò chơi mới, thân phận mới, cấp bậc thấp, lại chẳng hiểu gì cả, đã thế mình còn là đồ đệ của người ta đương nhiên là không có khí thế rồi, thói quen mà."


Mọi người thật lòng rất muốn nói, cậu thì quen nhưng bọn mình không quen, cậu diễn trò cũng quá nhập tâm rồi đó, ra khỏi game rồi mà còn giả vờ rụt rè.


Tơ Tình: "Như Hoa à, tốt nhất là cậu nên trà trộn vào đấy, chờ cậu lăn lộn đủ rồi thì chị em ta tìm cậu nương tựa nhá..."


Như Hoa: “Không được!”


Bảo Hoa trả lời rất kiên quyết, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi bóng ma ngày xưa một cách triệt để, đám con gái này mà tới chẳng phải là muốn đánh cô về nguyên hình sao? - Không được không được, cô rất dễ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, tuy sư phụ hòa thượng của cô tư thế hào hùng chinh chiến sa trường thế thôi, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ cứng ngắc như tượng của anh ta là biết anh ta không muốn bị người đời truyền tụng là dính dáng tới mấy cô nàng lẳng lơ rồi.


Tơ Tình: “Như Hoa….cậu thật là vô tình!”


Như Hoa: “…”


Rất không bình thường, cực kì không bình thường -- sao lại bất thường vậy nhỉ?


Cô nhìn kĩ một chút, đấy mới thấy được nguyên nhân là ở hai chữ Như Hoa -- từ khi gặp Nhị sư phụ, cô đã cam tâm tình nguyện tặng hai chữ đó cho sư phụ - không sư phụ không cần cô cho, sư phụ vốn trời sinh đã Như Hoa rồi! Hai chữ này là thuộc về người!


Như Hoa V5~ [4]!


Vì thế cố mới quyết đoán sửa lại tên - Không hoa.


“Từ nay về sau không được gọi mình là Như Hoa nữa!”


Tơ Tình: “…”


Đoàn Tử: “…”


Bánh Bao: “…”


Hiểu Nguyệt: “….Hoa Hoa a… Cái tên đó đâu có hợp với cậu.”


Hu hu hu - đây là kì thị trắng trợn a…!


Trở lại trò chơi, cô vẫn chỉ là một tiểu thiếu hiệp cấp 25 bị nhị sư phụ nuôi dưỡng, lại còn không có môn phái, lúc này sư phụ và mọi người trong bang đang JQ cùng các tỷ tỷ áo đỏ, nơi như thế cô không đến được, cho nên nhân dịp này phải tìm cho mình một môn phái thôi.


Nhận bộ quần áo Phồn Tú đầu tiên, Bảo Hoa rơi lệ.


Kỳ thật, cô không thể nào ưa thích phong cách của bộ trang phục Phồn Tú này. Tuy rằng bây giờ cô chỉ muốn âm thầm làm một bình hoa đi tới đi lui, nhưng mà bình hoa này... cũng quá rạo rực rồi.


Nếu cũng mặc một bộ phấn hồng kiều mỵ trên người, sao cô cứ có cảm giác như là một đoá hoa đào to đùng đi qua đi lại, dùng vài kĩ năng thì đều là hoa bay đầy trời cả…..Cái này có vẻ, hình như là quá xa vời so với lí tưởng của cô.


Cô còn muốn mặc bộ đồ của phái Thuần Dương đạo sĩ hơn, chỉ bằng một nửa quần áo mùa hè Huyền Hoa!


[Thầy Trò] Như Hoa Rất Như Hoa: "Đồ đệ à... nhóc ở đâu vậy?"


Bảo Hoa vừa thấy JQ của hắn với mấy vị tỷ tỷ áo đỏ đã xong liền báo tọa độ, lại bị sư phụ mỹ nhân cười nhạo: “Đồ đệ à, Kiếm Duyên có thể triệu hồi sư phụ đó, không phải là nhóc muốn thấy sư phụ con mặc váy cao xẻ tà tất tưởi chạy tới chứ? Tuy rằng mấy tên đàn ông trong Kiếm Duyên sẽ cảm ơn nhóc nhiều lắm --"


Bảo Hoa xấu hổ mở giao diện thầy trò tìm chức năng triệu hồi, trước mặt xuất hiện một vầng hào quang, sau đó sư phụ Như Hoa đã ở ngay trước mặt, trong tay cầm thêm hai bộ quần áo dáng người chữ S. “Đồ đệ à….sư phụ mới khâu quần áo cho nhóc nè, mau thử xem.”


Bảo Hoa nhìn hai bộ quần áo trong tay sư phụ, tiếp tục rơi lệ -


Vì sao ư, cả một bộ đồ màu đỏ như vậy, thật là tươi phơi phới~!


Như Hoa Rất Như Hoa: “Ây, nhóc biểu tình gì hả? Mau thay đi!"


Bảo Hoa rưng rưng thay quần áo, mở mắt ra nhìn lại chính mình -- lúc này, cô càng ngày càng thấy mình giống một bông hoa đào.


Sư phụ vuốt cằm đánh giá, "Ta thấy có gì đó kì kì…”


Bạch Liên Không Hoa: “Sư phụ…Quần áo này không hợp với con đâu…”


Như Hoa Rất Như Hoa: “Không thích hợp….Đúng rồi! Gương mặt này của nhóc không thích hợp!”


- Xỉu! Không phải là mặt không hợp với quần áo mà là quần áo không hợp với mặt a…


Bạch Liên Không Hoa: “Sư phụ, con rất vui vì người may áo cho con, nhưng mà con có thể giản dị một chút nữa được không, đổi bộ khác nha...?"


Như Hoa Rất Như Hoa: “Nhóc nói gì chứ, những bộ đồ khác làm sao thể hiện được hết tinh tuý của Tú Tú? Đồ đệ ngoan, làm việc gì phải yêu việc nấy, phải có tinh thần chuyên nghiệp, muốn làm một Tú Tú tốt, không thể chỉ làm một bình hoa, mà phải làm hoa trong cái bình ấy! Không phải nhóc muốn nhìn mặt của sư phụ sao?”


Bảo Hoa gật đầu thật mạnh, lần trước muốn nhìn mặt sư phụ thì lại bị cả bang làm cho ầm ĩ nên ước nguyện vẫn chưa thành, Như Hoa sư phụ bỏ chiếc mũ phủ khăn trên đầu ra, Bảo Hoa liền mắt chữ A, miệng chữ O, nước miếng chảy ròng ròng, tí tách rơi xuống đất.


Ôi, người đẹp, người đẹp! Làm sao có thể phong hoa tuyệt đại, chim sa cá lặn đến vậy - nhìn dáng người sư phụ đã thấy không có thiên lý rồi, giờ đến cả gương mặt cũng trời than đất thán như vậy, hệ thống làm sao mà tạo ra được một nhân vật như vậy!


Như Hoa sư phụ đạt được mục đích tâm tình khoái trá mang mũ lại, “Đồ đệ, nhóc cũng có thể giống sư phụ mà, nhóc chờ sư phụ một chút!”


Sư phụ Như Hoa không đợi cô mở miệng đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ lát sau cô nhận được lệnh triệu hồi của sư phụ, một màn hào quang rạng rỡ mang cô dừng lại tại thành Dương Châu. Sư phụ Như Hoa mời giao dịch, cô ấn chấp nhận, nhìn thấy đồ vật sư phụ đưa - [Mặt nạ da người], nói cho gọn là sửa lại dung mạo.


Tuy cô không biết thứ này trên thị trường có giá bao nhiêu, nhưng nghĩ cũng biết nhất định là giá ở trên trời, vội đẩy trở lại, "Con không muốn!"


Như Hoa Rất Như Hoa: “Là đồ đệ của Như Hoa này thì phải nhận!”


Khí thế nữ vương của Như Hoa không cho cô từ chối, Bảo Hoa cũng không muốn làm cho sư phụ mất hứng, cô thực sự thích vị sư phụ xinh đẹp này…Yên lặng tiếp nhận, tiếp tục nghe sư phụ chỉ bảo: “Để ta qua bên giao diện sư đồ nhìn xem gương mặt của nhóc nên chỉnh như thế nào, tí nữa cho nhóc thông số, nhóc chỉ cần nhìn theo rồi thay đổi!” Nói xong logout với tốc độ ánh sáng, lát sau đã quay lại báo cho cô một đống thông số.


[Mặt nạ da người] này tuy có thể thay đổi hình dạng nhưng cũng có hạn chế, đó chính là phải lấy diện mạo hiện tại của mình làm cơ sở, sau đó thay đổi dựa vào đó. Như là, lúc đầu bạn chọn khuôn mặt số 1 thì không thể chỉnh thành số 2. Tóc bạn màu đen, có thể thay đổi kiểu tóc nhưng không thể thay đổi màu tóc.


Bảo Hoa nhớ kĩ các thông số này, trong lòng bỗng dưng có dự cảm, con đường khiêm tốn hàm súc giản dị tự nhiên mà cô theo đuổi đã ngày càng xa vời...


Chỉnh dung xong, Bảo Hoa triệt để biến thành một bông hoa đào mỹ miều.


- Người còn kiều diễm hơn hoa


Gạt lệ.


Cô thực sự không biết, chỉ thay đổi có chút xíu, đuôi lông mày rồi khóe mắt, khóe môi cũng có một tí à,vậy mà lại có thể khiến cho một người biến hóa đến nhường đó. Ai oán nhất là, sư phụ lại còn để một đoá hoa đào nhạt màu ở bên đuôi mắt trái của cô!


May mà không ai biết cô, nếu không cô sẽ bị cười cho chết mất - đoá đào rơi Như Hoa cuối cùng cũng biến mình thành một đoá đào khổng lồ.


Sư phụ Như Hoa cũng rất vui vẻ: “Như vậy mới giống đồ đệ của ta chứ ~ phấn chấn lên! Đi nào, ta mang nhóc tới tham gia hoạt động bang hội ~"


Hả….Cuối cùng cô vẫn phải bày cái bộ dáng này ở trước mặt người khác sao ~


Bạch Liên Không Hoa: “Hoạt động bang hội gì ạ?”


Như Hoa Rất Như Hoa: “Mỗi ngày giết một đứa~” (Nhất nhật nhất sát)


Ôi chao???


Cưỡi con ngựa Tiểu Mã chân ngắn mới được hệ thống tặng cho tân thủ, Bảo Hoa lẽo đẽo bám theo sư phụ Như Hoa một đường chạy như điên, chạy qua bình nguyên đầy rẫy quái vật - may mà có sư phụ Như Hoa ở phía trước giết quái, nếu không cô vào đây cũng chẳng bước nổi nửa bước.


“Ôi ôi ôi….sư phụ, không phải là có thể dùng triệu hồi sao, sao lại phải chạy như vậy chứ….”


Có thể kêu sư phụ hòa thượng triệu hồi cô sang đó rồi cô lại triệu hồi sư phụ Như Hoa mà, có vé máy bay miễn phí sao lại không cần?


Như Hoa Rất Như Hoa: “Đồ đệ…Không thế này thì làm sao con có thể thấy được phong cảnh hòa thuận vui vẻ đầy thú vị nơi đây… Ai da …..”


Phía sau sư phụ là một đám sài lang hổ báo sơn tặc lẫn thổ phỉ tệ hại, vậy mà vẫn sung sướng vẫy tay hét lên với Bảo Hoa : “Ha ha đồ đệ…xem mị lực của sư phụ mạnh như thế nào kìa….bọn chúng đuổi theo ta nhất quyết không bỏ…”


Im lặng….Sư phụ à, tuy rằng người đúng là mỹ nữ, tuy rằng người rất nhiệt tình, nhưng mà nếu người giống người bình thường một chút thì đồ đệ sẽ yêu người hơn….


Chỗ sâu trong bình nguyên thường có nhiều nhóm tập trung, là nơi rất tốt để làm nhiệm vụ hằng ngày và đánh quái luyện cấp, bang hội cũng không có nhiều người lắm, cũng có mấy gương mặt quen thuộc, gặp lại sư phụ hòa thượng khiến cô thấy hơi ngượng ngượng, sau đó lại phát hiện ra hình tượng hôm nay của cô rất không thích hợp để ngượng ngùng…Nhìn qua thì….giống như là….lệ rơi đầy mặt vậy.


Trải qua một phút mừng rỡ và suy sụp ngắn ngủi, rốt cục mới chú ý tới những người trong bang hội đang - giết người?


Mà mấy người bị giết liên tục kia cũng không đánh trả lại, vẫn tiếp tục chạy theo quái - treo máy hết rồi à?


Vì vậy đại não nhanh chóng tiến hành tổ hợp tình huống trước mắt, cô đã hiểu cái hoạt động bang phái trong miệng sư phụ Như Hoa là cái gì rồi - thanh lọc người treo máy.


Thì ra….Đây gọi là "Mỗi ngày giết một đứa”…Nhưng đây là công tác của GM mà...?


Quất Tử Hồ Liễu: “Ôi, đây là đồ đệ của bà chủ sao? Chào người đẹp…Rất vui được gặp mặt…”


Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: “Uầy, từ ngày đi theo bà chủ nhóc càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy, quả nhiên bà chủ dạy dỗ cao thâm ~”


Nhất Nhật Nhất Sát đang cầm đao bổ bổ vào đầu người chơi chỉ còn huyết da cũng quay người nhìn sang, sau đó hơi trầm mặc một lát, hỏi: “… Sao trông cô có chỗ là lạ?”
Được hai người kia khoa trương khen ngợi nên cô thấy bộ dạng này cũng không khó chấp nhận lắm, Bảo Hoa nghe sư phụ hòa thượng hỏi xong, cười một cái biểu đạt hàm súc, bộ dáng này nhìn qua, quả là n lần ngại ngùng...


Như Hoa Rất Như Hoa: “Thế nào, tôi chỉnh đó, đẹp không? Thấy chúng tôi giống một cặp tỷ muội xinh đẹp không?”


Nhật Sát cau mày: “Quả nhiên là cậu….” Một người con gái đàng hoàng như vậy, cứ thế bị chỉnh thành một đoá hoa đào kiều mỵ?


Có một bà chủ Như Hoa cực kì như hoa ở bên cạnh dài dài, thật sự là Nhật Sát có một chướng ngại trong lòng rất lớn, nhưng con gái nhà người ta còn không phản đối, hắn cũng không muốn nói gì.


Như Hoa Rất Như Hoa: “Đến đây đồ đệ, sư phụ dạy con cách giết người.”


Bảo Hoa ra sức trầm mặc, cô nghĩ có lẽ nên nhắc nhở sư phụ một chút về cấp bậc hiện tại của mình, giết người PK gì đó, đều là mây bay bên trời tây, không biết bao giờ mới thực hiện được.


Như Hoa Rất Như Hoa: “Đừng sợ, mặc dù là chém người, nhưng chỉ là treo máy thôi, nếu PK thì đầu tiên phải ném Căn Nhuyễn Cân Châm châm giảm sức mạnh của đối phương, rồi gia tăng trạng thái cho mình --”


Như Hoa đứng một bên giảng giải, Bảo Hoa một bên khua khua đôi Vấn Tình Kiếm, nửa ngày cũng chưa chém chết được người ta.


Đương nhiên đây chỉ là lí thuyết, cấp bậc của Bảo Hoa công kích không đủ, không có khả năng công phá được phòng ngự của người ta. Chỉ là ngay lúc Bảo Hoa vừa mới chậm rãi quen thuộc thao tác, người chơi đang treo máy kia hình như đã trở lại, không hề báo trước nâng đao phang cho Bảo Hoa một kiếm, Bảo Hoa nghe được tiếng hét ai oán quyến rũ “A” sau đó ngã xuống đất.


….Vì cái lông gì mà tiếng "A" được chọn ngẫu nhiên trước khi chết của hệ thống cũng mất hồn như thế T_T


Có trách cũng chỉ trách cấp bậc của Bảo Hoa quá thấp, người ta chỉ cần một kiếm đã trực tiếp "miểu" cô rồi, căn bản là cứu cũng không kịp cứu. Nhưng mà trước cảnh đồ đệ yêu dấu nằm phơi thây, sư phụ lập tức nhảy ra ngoài -


Như Hoa Rất Như Hoa: “Moá, mày treo máy làm bao cát rồi mà còn dám giết đồ đệ của ông?”


Thánh Đấu Sĩ: “Khốn nạn, lại là tên nhân yêu chết tiệt này! Có bản lĩnh thì chớ gọi mấy người bên kia động thủ, mày đấu đơn với tao, cũng đừng có mà đứng sau lưng bơm sữa, ngay cả năng lực báo thù cho đồ đệ cũng không có thì còn ra thể thống gì?”


Như Hoa Rất Như Hoa: “Đấu đơn thì đấu đơn, ông sợ mày chắc?”


Như Hoa thuận tay vung một cái kéo Bảo Hoa sống lại, sau đó đẩy cô ra phía sau, dặn người trong bang chú ý, “Đến đây, xem hôm nay ông đây không thể không chém phế trang bị của mày!”


Người [Nhật Trảm] tuy rằng luôn thích ý chơi đùa, nhưng một vú em đắc ý thành như vậy cũng không phải ai cũng chấp nhận được, hai người không nói hai lời bắt đầu động thủ. Đối phương là một Tàng Kiếm, sử dụng một thanh trọng kiếm mạnh mẽ, nhìn cô nàng Tú Tú Như Hoa bên này dường như là một thanh trường kiếm, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho Bảo Hoa tưởng mình hoa mắt.


Mọi người trong bang hội không những không có một tí cảm giác khẩn trương, lại còn đứng hai bên trầm trồ khen ngời, huýt sáo, máu trên đầu sư phụ Như Hoa cứ ào ào đi xuống, Thánh Đấu Sĩ còn đang đắc ý, nào ngờ cô nàng Như Hoa lại trở tay, tự mình bơm sữa, máu đầy.


Thánh Đấu Sĩ: “Láo! Mày ăn gian!”


Như Hoa Rất Như Hoa: “Ông đây hồi máu thì sao? Chẳng lẽ mày không uống thuốc à?”


Uống thuốc làm sao có thể hồi phục bằng tốc độ uống sữa được chứ?


Cô nàng Như Hoa một ném trạng thái xấu cho hắn một bên giảm trạng thái cho mình, xử lý xong liền biến thành vú em bạo lực, từng tí từng tí một giải quyết người ta.


Cô nàng Như Hoa bỗng trở nên thật là cao lớn …


Chương 3.3: Tôi và sư phụ nhân yêu của tôi



Sư phụ Như Hoa…… Thật đáng ngưỡng mộ……


Đẹp quá! Rất là đẹp trai! Quá chi là v5~!


Ở trong lòng Bảo Hoa, hình tượng của sư phụ Như Hoa bỗng chốc bành trướng, kể cả gương mặt đã qua điều chỉnh của sư phụ Như Hoa cũng loé sáng, liệu sau này cô có trở nên giống với sư phụ Như Hoa không?


Như Hoa Rất Như Hoa: "Sau này mà còn dám xem thường vú em, ông đây không ngại nhiều chuyện, giáo huấn mày thêm vài lần nữa đâu!”


Thánh Đấu Sĩ bây giờ chỉ còn là một khối thi thể nằm thẳng đơ trên mặt đất, nếu không chắc hắn không ngừng hộc hết ngụm máu này đến ngụm máu khác mất - hắn thua bởi một vú em, thua bởi một vú em nhân yêu!


[Thế giới] Thánh Đấu Sĩ: "Tên nhân yêu như mày thì có gì mà dám ngông cuồng! Gọi mấy tên nhân yêu cung sữa trong bang hội bọn mày tới đây bang chiến!”


[Hệ thống] - Bang hội [Thánh Vực] khiêu chiến với bang hội [Nhật Trảm] --


[Hệ thống] - Bang hội [Nhật Trảm] chấp nhận khiêu chiến của bang hội [Thánh vực] --


Bảo Hoa thực sự rất tức giận thay cho Như Hoa sư phụ, một mỹ nữ như hoa thế kia mà lại bị gọi là nhân yêu, đấy là chuyện đau khổ cỡ nào! Thế nhưng bang chiến thì cô lại chẳng giúp được gì.


Như Hoa Rất Như Hoa: "Đồ đệ, tí nữa nhóc trở về khu an toàn trong thành chờ, đánh xong sư phụ mang nhóc đi thăng cấp!"


Người yêu chuộng hoà bình - Bảo Hoa bây giờ lại có cảm giác tiếc hận, nếu như cấp bậc của mình không thấp như thế này thì có thể tận mắt nhìn rồi, dù cho không tham gia, chỉ xem cuộc chiến thôi cũng được nữa...


Bạch Liên Không Hoa: "Sư phụ, người không phải là vú em Tú Tú à, sao người PK lại lợi hại như vậy?”


Sư phụ Như Hoa đã từng nói vì sư phụ hoà thượng cần vú em cho nên người mới chơi Tú Tú, vậy thì Tú Tú phải là cung sữa chứ nhỉ?


Dù sao bang chiến cũng chưa bắt đầu, Như Hoa nói rõ cho cô biết: "Nền tảng nhân vật đúng là đều giống nhau, nhưng điểm khác nhau chính là kinh mạch, trang bị, công suất, và cả thao tác nữa.”


Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "Đúng vậy, nhưng mà loại kinh mạch nửa trị liệu, nửa bạo lực, lại không biến thành người qua đường bình thường thế này cũng chỉ có kẻ biến thái như sư phụ của nhóc thôi.”


Như Hoa Rất Như Hoa: "Chết đi, trang bị lẫn phụ kiện của ông đây thì ném đi đâu!”


Hắn không thèm để ý tới Phóng Hỏa, tiếp tục nói chuyện với Bảo Hoa: "Độ chân thực của Tiếu Vấn Kiếm Duyên cũng không gọi là hoàn chỉnh, nếu dùng mũ giáp thì có thể làm cho vật ở trong vùng nhìn thấy thay đổi từ kích cỡ màn hình biến thành tầm nhìn thực là 180 độ. Đó là lí do vì sao mà trong trò chơi chỉ có thị giác, những thứ khác đi qua được sóng não kích thích thì cảm giác cũng chẳng lên tới 2%. Thao tác vẫn còn thông qua bàn phím, không chỉ là kĩ năng, tất cả các động tác khác cũng dựa vào bàn phím, đội mũ giáp thì mọi thứ giống như là đang hoàn toàn ở trong hoàn cảnh của trò chơi, cho nên chuyện này là khảo nghiệm rất lớn đối với thao tác bàn phím."


Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "Không sai không sai, giống cái kẻ vừa đi ven đường vừa uốn eo lắc mông như hắn ấy, đó chính là thao tác của quái vật --"


Như Hoa Rất Như Hoa: "Ông kêu mày đi chết mà không nghe thấy à?”


Bảo Hoa đổ mồ hôi, bởi vì những động tác biểu tình dù rất nhỏ trong trò chơi đều là trực tiếp nhận điều khiển của sóng não, cho nên cô vẫn nghĩ dáng đi như người mẫu của sư phụ là thói quen nghề nghiệp thôi…… ai mà ngờ được, là thao tác trên bàn phím ……||||


Như Hoa Rất Như Hoa: "Yên tâm đi đồ đệ, sư phụ có trang bị, sư phụ chế tạo toàn những thứ mà trong Kiếm Duyên này không người nào có thể tạo ra, chỉ cần có nguyên vật liệu không gì sư phụ không làm được, phụ gia công phòng cũng hoàn toàn không có vấn đề, muốn thêm dược hay ám khí độc dược, muốn nấu canh thập toàn đại bổ cũng chẳng sao, nhóc chuẩn bị làm Nữ Vương Kiếm Duyên hoành hành thiên hạ đi!"


Quất Tử đứng cạnh bên đột nhiên nở ra mấy nụ cười âm hiểm, "Bà chủ à, người tự biết là không làm được nữ vương nên mới ký thác vào đồ đệ phải không?”


Bảo Hoa không hiểu, vẫn ngây ngốc hỏi một câu: "Vì sao không đảm đương nổi chức nữ vương?”


Như Hoa Rất Như Hoa: "……"


Nhất Nhật Nhất Sát: "..."


Quất Tử Hồ Liễu: "……"


Trẫm Thị Mã Đích Giáp: "Ha ha ha ha- hắn là đệ nhất nhân yêu của Kiếm Duyên, làm sao có thể làm được nữ vương a! Chẳng lẽ muốn làm Đông Phương Bất Bại sao?! Ha ha --”


Như Hoa lấy kiếm chọt mông tên đó một cái, cậu ta ai u một tiếng ôm mông nhảy loạn xạ.


Đại não Bảo Hoa nhất thời rơi vào trạng thái ngưng trệ, cô đang tiêu hóa mấy thứ mình mới nghe được --


Nhân yêu


Ừm, chính là cái loại... sinh vật như "Như Hoa" này……


“……”


Người khác gọi sư phụ là nhân yêu cô chỉ coi như họ đang mắng chửi người thôi, nhưng bây giờ Mã Giáp cũng nói như vậy, những người khác hiển nhiên cũng cam chịu……


Bảo Hoa một chút, một chút, chậm rãi chậm rãi rời xa người Như Hoa …… Như Hoa một phen cầm cổ áo đằng sau lôi cô về, "Nhóc kia, con có ý gì hả!? Sư phụ cực khổ nuôi dạy nhóc như vậy mà nhóc dám ghét bỏ sư phụ là nhân yêu?”


Bạch Liên Không Hoa: "Không, không phải chuyện này-!”


Cô, cô vẫn cho là sư phụ là một mỹ nữ, cấu kết làm bậy cũng không kiêng dè, tuy rằng đây là trò chơi, tuy rằng chỉ có 2% xúc giác, nhưng mà vẫn để ý chứ bộ! Đằng sau Internet, phía sau sư phụ mỹ nhân, lại là một người đàn ông a --


Như Hoa Rất Như Hoa: "Nhóc đúng là đồ không có lương tâm, ai thèm biết nhóc có chuyện gì, nhưng mà muốn trốn sư phụ à, để cho nhóc xem sự tức giận của Vú Bự -!”


Như Hoa trừng phạt bằng cách ôm Bảo Hoa nhào qua bóp lại, dùng cái thứ 70C kiêu ngạo của hắn - làm thịt cô!


Mọi người im lặng, chỉ có thể yên lặng nhìn một màn cực kỳ bi thảm, sau một lúc lâu, chỉ có Mã Giáp tuôn ra một câu: "Khốn thật! Ông đây cũng muốn bị làm thịt!”


Quất Tử Hồ Liễu: "..."


Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "..."


Nhất Nhật Nhất Sát: "-- đến ta để làm chi chứ!"


Quất Tử vừa quay đầu lại, nhịn không được hỏi, "Ông chủ, bà chủ như vậy có tính là quấy nhiễu tình dục không?”


Nhất Nhật Nhất Sát: "……"


Xem ra trò chơi chỉ hạn chế nam nữ ôm nhau, nhưng đối với nữ nữ ôm nhau lại không hạn chế, đây tuyệt đối là một lỗ hổng lớn.


Sư phụ từ vú em mỹ nữ biến thành vú em nhân yêu, Bảo Hoa muốn trốn tránh nên lựa chọn làm đà điểu, đối với những đụng chạm mờ ám của mỹ nữ trước mặt cô đều không ngừng tự thôi miên chính mình, mỹ nữ mà mỹ nữ mà, tuyệt đối không nhìn vào bản chất nhân yêu dưới lớp da mỹ nữ đó.


Phản kháng là không thể, bởi vì sẽ dẫn tới "cái cốc".


Phát hiện ra điểm này, nhân yêu nào đó lại càng hứng thú dạt dào, chỉ vì thấy Bảo Hoa cũng không có phản ứng lại với việc động tay động chân ôm ấp, vô cùng vui vẻ hưởng thụ tâm tình tốt tẻ này.


Thật ra, có đồ đệ cũng tốt, cũng rất đáng yêu mà, vì sao trước kia hắn chưa từng nghĩ tới việc thu nhận đồ đệ nhỉ?


Vì thế ban đầu là Nhật Sát thu nhận đồ đệ, bây giờ đồ đệ đã bị hắn hoàn toàn chiếm lấy.


Sau một phen chà đạp thỏa thích, cô nàng Như Hoa thỏa mãn nhẹ vung mái tóc, "Đi, đồ đệ, sư phụ mang nhóc đi giết người ~”


Bạch Liên Không Hoa: "- không phải mang con đi thăng cấp trước à……”


Như Hoa Rất Như Hoa: "Ấy ~ Nhất thời hưng phấn, nhầm trình tự."


Bạch Liên Không Hoa: "-||||"


Nhìn Như Hoa dáng người thướt tha mái tóc đen tuyền, nhưng cái mũ trên đỉnh đầu thì cực kì chướng mắt, Bảo Hoa không khỏi hỏi: "Sư phụ, người đội mũ che mặt làm gì?”


Gương mặt xinh đẹp như vậy, che đi thật sự rất đáng tiếc.


Như Hoa Rất Như Hoa: "Đồ đệ à, nhóc nhìn sư phụ xem, một nhân yêu mà chỉnh gương mặt thành chim sa cá lặn như vậy, biết nói sao? Thiên hạ này có biết bao nhiêu cô gái hận không thể một đao chém chết vi sư đây?"


…… Sư phụ…… Cho dù người che thì cũng có rất nhiều kẻ muốn chém chết người.


Bạch Liên Không Hoa: "Chỉnh cho xấu đi là được rồi……"


Như Hoa Rất Như Hoa: "Đương nhiên là không được! Ta là người hay soi mói, luôn đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhân vật đương nhiên phải là đẹp nhất, ta dám nói rằng, thế giới này mà có một người xinh đẹp hơn ta, ta lập tức đi xoá nick!"


Bạch Liên Không Hoa: "……”


Bảo Hoa hoàn toàn không thể nói gì.


"Sư phụ, công việc của người có liên quan tới nghệ thuật hay thiết kế gì đó không ……” Cuồng chủ nghĩa hoàn mỹ đến độ này, Bảo Hoa nghĩ cũng chỉ có mấy người làm nghệ thuật.


Như Hoa nhéo một bên má của cô, "Đúng là có liên quan một chút, đồ đệ thật thông minh ~ ”


Khuôn mặt này là do hắn tự điều chỉnh, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng….Nhưng mà hắn cũng vẫn tôn trọng yêu thích của Bảo Hoa, cho nên hắn mới dùng [Mặt Nạ Da Người] này để cho Bảo Hoa lựa chọn thay đổi, nếu không theo tác phong của hắn, vung tay một cái, Bảo Hoa sẽ phải đi xoá nick, lập nick mới.


Bảo Hoa quay tay nhăn nhó nói, "Sư phụ, còn có một vấn đề đã tồn tại ở trong lòng con rất lâu rồi……”


Như Hoa Rất Như Hoa: "Hỏi đi, không cần khách khí với sư phụ.”


Bạch Liên Không Hoa: "Người soi mói như vậy, tại sao không phải là size D chứ?"


Á á á, hỏi xong câu này Bảo Hoa cũng muốn tự đào hầm chôn mình luôn - cô vốn rất muốn hỏi, nhưng là hỏi sư phụ mỹ nữ của mình cơ, đột nhiên hôm nay mỹ nữ biến thành nhân yêu, vậy mà cô lại hỏi một người đàn ông vấn đề C với D á á.....


Nhưng mà Như Hoa lại không hề để ý, cứ như là vấn đề đấy là một vấn đề vô cùng bình thường, dùng góc độ của một nhân yêu chân chính trả lời --


"Đồ đệ, nhóc nhìn dáng người sư phụ một chút đi - là 70C! 70 đó!! Thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn như thế này mà treo thêm hai quả cầu thì còn ra cái quái gì? Mặc dù lớn thì đàn ông mới thích, nhưng sự cân đối cũng rất quan trọng! Thị giác cân đối biết chưa?"


Bạch Liên Không Hoa: "……||||"


- sư phụ, con sai rồi, là miệng con nói bậy, con không hỏi là được rồi mà...


Đám con gái Nguyệt Hạ cả ngày thét to là khí thế của cô yếu đi, nhưng trước mặt của cô nàng Như Hoa mạnh mẽ như thế, khí thế của cô có thể mạnh lên được sao?


Cô nàng Như Hoa mạnh mẽ là điều rõ như ban ngày, đầu tiên là hắn lao thẳng đến giúp bang chiến, giết người, cung sữa cho bạn bè trong đội, sau đó lại đem toàn bộ nhiệt huyết trút xuống chuyện nuôi đồ đệ, như thế mà cấp bậc của đồ đệ không tăng vèo mới lạ.


Bảo Hoa từ cấp 20 được kéo lên thẳng cấp 40, sức đánh cũng tăng hơn trước gấp mười lần, mọi người mệt đến mức sắp oải rồi, thế mà sư phụ vẫn dào dạt hứng thú, giơ tay nói một câu khiến cả người cô run rẩy - “Đi, lên cấp bốn mươi lăm!” Trên bàn phím ngón tay của Bảo Hoa run rẩy từng trận, nhân vật cũng vì thế mà nhảy lên từng hồi.


Như Hoa Rất Như Hoa: “Đồ đệ, không cần cảm động như vậy!”


Có ai nhìn thấy cô cảm động không trời!?


Bạch Liên Không Hoa: “Sư phụ,..chúng ta không thể tạm dừng để ăn một bữa cơm sao?”


Như Hoa Rất Như Hoa: “Ôi chao? Đồ đệ muốn mời sư phụ ăn cơm? Như vậy sao được, lần đầu tiên ăn cơm không thể để học trò mình mời được, để sư phụ mời cho --”.


Bạch Liên Không Hoa: “…” Cô hoàn toàn không còn gì để nói, chỉ muốn lăn đi kiếm thức ăn cho rồi.


“Sư phụ, con đói.”


Vì thế mấy câu hỏi uyển chuyển đều ném ra ngoài rìa hết, cô nói thẳng luôn.


Như Hoa Rất Như Hoa: "Ầy, cũng đã giờ này rồi vậy mà ta không chú ý tới. Xin lỗi đã để nhóc đói, sau này có cơ hội nhất định sẽ bồi thường lại cho nhóc, nhanh đi ăn đi.”


Bảo Hoa nói tạm biệt Như Hoa, nhưng mà cô cũng không nỡ logout ngay, mà lại mở giao diện nhân vật, thấy cấp bậc của mình đã 42, tự nhiên có một cảm giác không rõ là bất an hay mất mát.


Cô không quên mình đã là đồ đệ của sư phụ Nhật Sát, người ở trên cao thì vẫn cứ trên cao thôi, nhưng sư phụ Như Hoa lại gần ngay bên cạnh cô. Dù cho hắn quan tâm cô là vì thay Nhật Sát kéo cô thăng cấp, hay bối rối vì hại cô không học được mấy kĩ năng lúc trước mà thực hiện hứa hẹn, càng gần cấp 50, tâm trạng của nàng càng bất an.


Sau 50 cấp, sư phụ Như Hoa sẽ không còn trách nhiệm gì với cô nữa.


Đến lúc đó, sư phụ sẽ quan tâm cô như bây giờ sao?


Thói quen ban đầu mới vào chơi là độc lai độc vãng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai cái tên quen thuộc mà xa lạ trên kênh thế giới, thế nhưng trải qua vài ngày náo nhiệt, giờ bắt cô phải trở lại cuộc sống trước kia, cô cảm thấy vô cùng mờ mịt.


Hơn nữa cô cũng hiểu được nguyên nhân Nhật Sát thu nhận đồ đệ - nhiệm vụ thầy trò hắn muốn làm, phải đợi đồ đệ 50 cấp mới làm được, mà đồ đệ cấp 50 là có thể xuất sư rồi. Cho dù họ cho cô tiếp tục ở lại sư môn, thì từ nay về sau, họ cũng là người của hai thế giới.


Thời gian ngắn ngủi, tình cảm không nhiều, cô thực sự không tin tưởng có thể hòa nhập vào đó. Chỉ là hi vọng, tốc độ luyện tập này chậm hơn một chút...

CHÚ THÍCH:

[1] P: mông =’)
[2] AV: Adult Video (phim con heo)
[3] Sư công: chồng của sư phụ
[4] V5: uy vũ, hùng mạnh