slider

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

[Danmei] Mạc Nhiên và Cố Thuỷ Niên - Chương 1

Năm tôi hai mươi sáu, tôi đi công tác ở một làng chài gần biển, công ty có ý định xây dựng khu du lịch ở nơi này nên phái tôi đi thị sát tình hình.


Tôi gặp được một tiểu tử.


Đó là một trận ẩu đả giữa những nam thanh niên, có rất nhiều thanh niên cao lớn không ngừng đấm đá túi bụi vào người một thanh niên gầy guộc nằm co quắp dưới mặt đất.


Bọn chúng không ngừng la hét, rất ồn ào.


“Mày có nói không hả?!”


“Nói mau, mày để ở đâu?”


“...”


... tôi nghĩ chắc tiểu tử đó sẽ nói, dù tôi không biết bọn chúng nói đến cái gì. Nhưng chỉ có tiếng “Ư...” nhịn đau đáp lại.


Một đứa trẻ quật cường, tôi nghĩ.


Nhìn ẩu đả một lúc lâu, không nghe thấy tiếng kêu rên nữa, tôi bỗng thấy bất an, vội vàng tiến lên giải tán trận ẩu đả.


Đám thanh niên lúc đầu còn không chịu ngừng lại, nhưng nhìn dáng người cuồn cuộn cơ bắp, cao to ngất ngưởng của tôi, bọn chúng cũng cảm thấy sợ hãi liền tránh ra. (Thật ra tôi hơi khoa trương (=,= )///)


“Này, cháu tên là gì?” Tôi tươi cười hoà ái hỏi, tay bận rộn bôi thuốc cho vết thương trên mặt cho tiểu tử đó.


“...” Tiểu tử trừng tôi một cái, không cam chịu  nói: “Mạc Nhiên.”


Tôi nhíu mày, lần đầu tiên tôi thấy một đứa trẻ tính tình kém như vậy.


 “Cháu làm gì đánh nhau với bọn nó để ra nông nỗi này? Cháu tưởng dùng cái này–” Tôi quơ quơ bắp tay trước mặt tiểu tử, “... là thắng được sao?”


Tiểu tử Mạc Nhiên không nói, dường như Mạc Nhiên thích im lặng hơn.


Tôi buông tay, thở dài một tiếng: “Haizzz, được rồi, cháu về nhà đi!”


Mạc Nhiên im lặng đứng lên, xoay người ra về. Tôi đờ người, tên tiểu tử thối, cả câu cám ơn cũng không thèm nói nữa.


Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tôi đang đi tập thể dục thì gặp lại Mạc Nhiên.


“Mạc Nhiên, đi đâu sớm vậy?” Nếu không dậy tập thể dục thì cũng chẳng có ai dậy sớm như tôi, giở đồng hồ ra nhìn, 4:50am, tiểu tử này ngủ ít vậy sao?


Mạc Nhiên im lặng (tiểu tử này thật sự quá trầm tính rồi囧), nhìn tôi một cái.


Được rồi, tuy khuôn mặt tiểu tử này bị bầm dập nhìn không ra, nhưng mà ánh mắt thật có thể gọi là yêu  nghiệt~ Quá yêu nghiệt! Trời đất quỷ thần, đôi mắt màu nâu này cứ như đang thôi miên tôi vậy (=,=)


Tôi đứng tại chỗ một lúc ~~~~~ lâu ơi là lâu ~ sau đó mới tiến tới chỗ Mạc Nhiên đang ngồi (chính xác là tiểu tử này đang ngồi).


“Này...” Không phản ứng.


“Ê!” Hoàn toàn không có dấu hiệu trả lời.


Nhiều lần như vậy, tôi rốt cục nổi điên. “Mạc Nhiên! Cháu có nghe tôi nói gì không hả? Người lớn hỏi tại sao cháu không trả lời? Ba mẹ cháu dạy cháu thế sao?”


Ngay giây phút đó, thân thể Mạc Nhiên bỗng nhiên run lên một cái, người hắn run nhè nhẹ, nhưng thái độ lại bình thản nói: “Tôi không có ba mẹ.”


Cả ngọn núi Thái Sơn như đè lên vai tôi.


Mạc Nhiên... không có ba mẹ?


“Vậy... cháu ở ngoài này cả đêm?” Tôi ngập ngừng hỏi.


Tôi bỗng thấy mình thật ngu ngốc.


“Trở về với tôi, tôi nuôi cháu. Được không?” Đó là quyết định không hề suy nghĩ nhất đời tôi.


“...” Giương đôi mắt yêu nghiệt nhìn tôi, lát sau khẳng định đáp: “Được.”


(Về sau tôi mới biết, hoá ra tiểu tử này dùng đôi mắt yêu nghiệt của hắn dụ dỗ tôi T^T Đúng là tự bê đá đập vào chân mà!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét