Cũng 10 năm rồi thì phải... tôi không gặp lại em...
Phải chi ngày đó, tôi có đủ dũng khí đuổi theo bước chân em, thì, có lẽ bây giờ... kết cục của chúng tôi đã khác...
~o0o~
32 Năm về trước, khi còn là một đứa trẻ 8 tuổi, tôi gặp em trong một xóm nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Ánh mắt em nhìn tôi lúc đó, tràn đầy sự chán ghét. Nhưng tôi lại thấy, kì lạ là, ánh mắt đó đẹp tựa như một viên ngọc trai đen sáng long lanh...
"Chào em, anh tên là Vĩ Thuần, năm nay 8 tuổi, sau này sẽ là hàng xóm của em, mong em chỉ bảo thêm!"
"Em tên là Vĩ Nhạc, năm nay 5 tuổi."
…
Cứ như thế mà chúng tôi quen nhau...
Từ 8 tuổi... cho đến tận 18 tuổi... tôi luôn ở bên em và lo lắng mọi việc của em...
Tôi không biết lí do vì sao bản thân lại quan tâm, lại để ý đến tất cả những gì liên quan đến em...
Cậu nhóc 5 tuổi ngày nào cũng dần lớn khôn, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn như búp bê, nụ cười toả sáng luôn hiển hiện trên gương mặt ấy...
Còn tôi, thì luôn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi lần nhìn thấy nụ cười của em... Một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào trong lòng...
Cảm giác đó... cho đến rất nhiều năm sau, tôi mới biết, nó gọi là động tâm...
....
Ngày mà em phát hiện tôi là hủ nam, tôi đã mất đi khống chế...
Giây phút tôi đè em lên sàn nhà và ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng đó... Em... hình như đã bước vào tim tôi...
Trong chốc lát, cả hai chúng tôi đều lặng im...
Đột nhiên em vùng dậy đẩy tôi ra và chạy như bay về nhà... Để lại tôi, với nỗi hoảng loạn...
Có khi nào... tôi đã...
~o0o~
Tôi chuẩn bị vào đại học, ba mẹ em gọi tôi qua nhà, lúc ấy em đang đi học
Ba em nhìn tôi, ánh mắt buồn bã: "Thuần, cháu thật sự..."
Tôi cụp mắt, hai tay nắm chặt, cúi đầu không dám nhìn hai người: "Cháu..."
Mẹ em lắc nhẹ đầu, dịu dàng nói với tôi: "Thuần,... cháu... cô biết cháu yêu Nhạc Nhạc, nó đối với cháu cũng... Nhưng Thuần... gia đình cô chỉ có mình..."
Tôi quỳ sụp xuống trước mặt họ, mắt vẫn không dám ngước lên, tôi biết, tôi là kẻ có tội...
"Cô chú yên tâm... cháu sẽ không để em ấy biết được..."
"Thuần...tha thứ cho cô chú..."
~o0o~
Kể từ ngày đó... trước mặt em, tôi luôn là một kẻ dối trá...
Gì mà "Anh là hủ nam nhưng không yêu nam nhân"? Gì mà "Em bao giờ có bạn trai? Có cần anh giới thiệu cho không?" ?
Tất cả đều là lừa bịp, là giả tạo... Em có biết khi nói ra những lời đó, tôi đã đau đến thế nào không?
Em tưởng rằng xé đi những bức thư đó thì tôi không biết sao?
Tưởng rằng tôi không biết trong lòng em đang nghĩ gì sao?
Sai rồi Nhạc Nhạc, tôi đều biết, nhưng những gì không nên nói tôi sẽ không bao giờ nói ra... cứ chôn ở trong lòng đi cũng được... coi như là chưa từng biết, chưa từng hiểu vậy...
Thời gian trôi, tôi cũng dưỡng thành thói quen... Giả vờ như không nhìn, không quan tâm, không để ý em âm thầm theo sát, em ghen tị, em buồn, em cười nhạt...
Tôi sẽ lẳng lặng... cất những thứ đó vào trong lòng... và giữ cho một mình tôi...
Cuộc sống vẫn tiếp diễn... Tôi lên năm cuối...
Rồi tôi gặp Huyền Thư.
Huyền Thư là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dịu dàng và thấu hiểu lòng người.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã nói với tôi: "Đừng cố giữ lấy thứ tình cảm mà bản thân anh biết chắc rằng sẽ không có kết cục."
Tôi đã suy nghĩ về câu nói đấy rất lâu... rất lâu...
~o0o~
Huyền Thư trở thành tri kỷ của tôi... Quen cô ấy càng lâu, tôi càng thấm thía những lời cô ấy nói
Tôi dần hiểu được, ở thế giới thực, chuyện tình của tôi và em, không như trong tiểu thuyết, êm đềm hạnh phúc, và cũng sẽ không thể có một cái kết hạnh phúc như thế...
Huyền Thư hay kể chuyện xưa cho tôi nghe. Qua những câu chuyện của Huyền Thư, tôi phần nào biết được, cô ấy là Bi. Vì thế nên Thư hiểu rất rõ tình cảnh của tôi và em...
Cô ấy có một người để xả nỗi lòng, còn tôi có một người để tâm sự...
~o0o~
Năm 30 tuổi, mẹ giục tôi cưới Huyền Thư...
Tôi hỏi cô ấy, "Lấy anh em có hối hận không?"
Huyền Thư nhìn tôi một lát rồi cười, cười một cách chua xót... "Hai chúng ta đều cô đơn. Hai kẻ cô đơn đến với nhau thì có gì không tốt? Suy cho cùng, cả hai chúng ta vĩnh viễn đều không có được người mình yêu..."
Tôi gật đầu, ngước mắt nhìn lên trời xanh... Một con chim bay vụt qua...
Có lẽ đám cưới này, chính là lối thoát cho cả hai chúng tôi...
~o0o~
Lễ đường và những đoá hoa hồng...
Cô dâu xinh đẹp đặt tay lên tay tôi...
"Con có đồng ý lấy người phụ nữa bên cạnh con đây làm vợ không? Thề sẽ..."
Tôi không dám quay đầu nhìn về phía ghế ngồi, vì tôi biết, em đang ở đó, chờ đợi nghe câu trả lời của tôi.
Một cảm giác đau nhói như đánh mạnh vào lồng ngực, tôi siết chặt hai tay lại...
Huyền Thư quay sang nhìn tôi, ánh mắt lo lắng: "Thuần..."
"Con đồng ý..."
………… "Ta xin tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ-chồng của nhau"
Tiếng vỗ tay, hoan hô vang lên vang dội...
Xen lẫn trong đám âm thanh ồn ào đó, là tiếng gọi "Vĩ Nhạc, Vĩ Nhạc..." của mẹ em...
Tôi đã cố gắng, nhưng vẫn nhịn không nổi quay đầu lại... Nhìn theo bóng em chạy ra khỏi lễ đường và khuất dần sau màn đêm tối tăm...
Tim... quặn thắt lại...
Đôi chân tôi như muốn vùng lên đuổi theo bóng dáng nhỏ gầy đó... tôi muốn ôm em thật chặt vào lòng mà nói "Anh yêu em..."
Nhưng nhìn ba mẹ em, nhìn Huyền Thư, nhìn tất cả mọi người... tôi lại dừng bước...
Anh xin lỗi, xin lỗi em... Nhạc Nhạc...
"Người biết không,
Thấy em vui anh cũng vui lòng,
Vì khi yêu ai cũng mong người mình yêu suốt cuộc đời
Được hạnh phúc mà thôi..."
Anh mong rằng... anh buông tay... để em ra đi... em sẽ hạnh phúc...
~o0o~
10 Năm nay, em bỏ đi không về,
Trong lòng tôi tự hiểu rõ, em đã muốn quên đi quãng thời gian xa xưa đó
Nhưng hình như tôi lại không quên được... Nhìn em cùng vợ con bước từ máy bay xuống, tim tôi như ngừng đập...
Nhạc Nhạc, em đã trưởng thành rồi...
Chắc sẽ không cần anh phải chăm sóc như xưa nữa nhỉ? Sẽ không cần anh phải lo lắng nữa...
Huyền Thư ở bên cạnh tôi mỉm cười, "Kết thúc rồi", tôi gật đầu nhẹ một cái...
Nên kết thúc thôi, bí mật của em, nỗi nhớ của anh và đau khổ của cả hai chúng ta...
Anh xin lỗi, Nhạc Nhạc... Anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn mà có lẽ cả đời này anh sẽ không quên được...
Nếu bây giờ anh có một điều ước, anh sẽ ước cho hai chúng ta, trở về ngày ấy...
Ngày đầu tiên mà anh gặp được một cậu bé búp bê có nụ cười toả sáng, ngày mà đã thay đổi cả cuộc đời anh...
Chúng ta cùng nhau trở về... ngày xưa ấy...
Để ngăn chặn sai lầm không xảy ra...
Nhưng ước mơ vẫn mãi chỉ là mơ ước mà thôi...
Xin lỗi,...
Vì anh đã lỡ yêu em...
[Hoàn]
P.S của tác giả: Thật sự thì mình nghĩ đoản này mình viết không được hay. Nhưng mà thông qua đoản này, mình muốn nói với mọi người một điều rằng: một tình yêu có kết thúc tồi tệ, không nhất thiết phải là cái chết của một trong hai nhân vật, đó có thể thật đơn giản, giống như là khi hai người ở gần nhau nhưng vĩnh viễn không thể nói ra tình cảm của mình, vĩnh viễn không thể bên nhau vậy. Kết thúc như vậy, thực tế hơn rất nhiều mô-típ một người chết đi để một người ở lại hay còn gọi là sinh ly tử biệt quen thuộc. Dù thế nào cũng cám ơn m.n vì đã đọc đoản của mình (^v^)~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét