slider

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

76

Một ngàn năm chờ đợi một bóng hình...


 


Một ngàn năm đi tìm một thương nhớ...


 


Yêu ngươi nhưng lại không thể nói...


 


Ái tình đôi ta, đành đợi một ngàn năm...


 


------------------


Năm 1005, Thiên Ân Quốc, đời Hạm Hào năm thứ hai mươi.


 


Hắn và y lần đầu tiên gặp nhau.


 


Y là thái tử mới được sắc phong của Thiên Ân Quốc


 


Hắn là tướng quân được xưng tụng Chiến thần của Vãn Triệu Quốc.


 


Thế gian hữu vân, nhất kiến chung tình (*)


(*: Người đời có câu, vừa gặp đã yêu)


 


Chính là nói đến thời khắc mà y nhìn thấy hắn


 


Tuổi trẻ tài cao, tuấn dật phi phàm


 


Hắn đứng đó, tựa như Thái Sơn hùng dũng, khí thế hiên ngang bức người


 


"Thái tử..." Hắn cung kính chào.


 


Y lẳng lặng nhìn hắn, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ khó hiểu, một cảm xúc lạ dâng trào trong lòng


 


Hắn nhìn, đôi mắt đen không rời khỏi mặt y...


 


"Ân... Ngươi là...?"


 


"Thần là Nhan Hoàng, tướng quân của Vãn Triệu Quốc"


 


Y hưng phấn nhảy lên: "Oa, ngươi chính là vị Chiến Thần đánh đâu thắng đó trong truyền thuyết sao?"


 


Hắn cười nhẹ đáp lại: "Thái tử quá khen rồi, thần đâu giỏi đến vậy!"


 


Y tươi cười, miệng vẽ ra một vầng trăng non, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nụ cười sáng ngời tựa dương quang, lắc đầu nói: "Trong lòng ta, ngươi chính là như vậy!"


 


Nhìn y cười rực rỡ, hắn bỗng thấy tim mình chấn động,... Một thứ gì đó, đã len lỏi vào, và trụ giữ tim hắn...


 


------------


 


Y lấy cớ muốn học hỏi binh pháp, liền bám dính lấy hắn suốt một tuần liền.


 


Đến khi hắn trở về Vãn Triệu Quốc,...y chỉ còn một mình... chờ đợi hắn.


 


Suốt 8 năm, trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm, tưởng nhớ hắn


 


Y thầm nghĩ, hi vọng sẽ gặp lại hắn một ngày nào đó


 


Nhưng không ai ngờ tới, hắn và y, gặp nhau, lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng... là ở chiến trường.


 


Nếu không vì hoàng đế Vãn Triệu Quốc quá tham lam, muốn đoạt lấy dải đất biên cương giữa hai quốc gia mà bắt hắn đi đánh chiếm, hắn cùng y cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.


 


"Thử nghĩ xem, có bao nhiêu con dân vô tội của Thiên Ân Quốc đã chết dưới tay hắn? Hừ! Ngày hôm nay nếu ngươi không đi, đừng bao giờ gọi ta một tiếng phụ hoàng này nữa."


 


"Phụ hoàng..."


 


"Đi đi!"


 


------------------


 


Nơi chiến trường đông nghìn dặm cỏ, cát bụi tung bay mịt mùng, mùi máu lan toả khắp nơi, thi thể có thể chất thành núi...


 


Hàng vạn người, đã phải bỏ mạng nơi đây...


 


Tay cầm kiếm nắm chặt, y quay đầu nhìn hắn...


 


Trong trận chiến này, một...là y phải chết, hai...là hắn phải chết...


 


Y-chỉ có hai lựa chọn...


 


Lưỡi kiếm cứ liên tục vút đi trong gió, tiếng hai thanh kiếm va chạm nhau vang lên keng keng không ngừng...


 


Bỗng nhiên...


 


"Phập..."


…………………


Y cứ ngỡ chỉ có y tưởng nhớ hắn...


 


Y cứ ngỡ chỉ có y yêu hắn...


 


Nhưng y có chăng biết được...


 


Trong 8 năm qua, luôn đi theo từng bước chân y...


 


Lẳng lặng nhìn y từ xa, và lẳng lặng...thừa nhận tình cảm của chính mình...


Là hắn...


 


-------------------


 


Lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên thủng áo giáp, đâm sâu vào ngực hắn... Máu...ồ ạt chảy ra...


 


Y hoảng sợ, vội vàng rút kiếm khỏi người hắn...Hắn ôm ngực, từ trên ngựa ngã bịch xuống đất...


 


Hai mắt y mở lớn, lập tức vứt bỏ kiếm, nhảy xuống ngựa, chạy đến chỗ hắn, ôm lấy thân trên của hắn đặt trên đùi y.


 


"Ngươi...tại sao lại làm như thế? Rõ ràng...rõ ràng là ngươi có thể giết ta...Tại sao...tại sao..."


 


Hai dòng lệ nóng cứ thế trào ra, ướt đẫn mặt y...


 


Y khóc...


 


Hắn vươn bàn tay phải dính máu khẽ chạm lên mặt y, định lau đi nước mắt cho y, nhưng máu lại hoà quyện với lệ nóng khiến mặt y trở nên thập phần đáng sợ...


 


Đôi mắt y đẫm lệ nhìn hắn, hắn thều thào nói: "Mạc Ngôn...Mạc Ngôn..."


 


Y nắm chặt tay hắn, vừa khóc nức nở vừa trả lời: "Ta ở đây...Nhan Hoàng...Ta ở đây..."


 


Tay hắn vuốt ve má y, thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng, dường như muốn đem khuôn mặt này khắc sâu vào trí nhớ...


 


"Mạc Ngôn...Ta yêu ngươi...Từ tám năm trước khi lần đầu nhìn thấy ngươi, đã liền yêu ngươi...……Nhưng...kiếp này chúng ta coi như hữu duyên vô phận... ta không thể ở bên ngươi... Thôi thì...đành hẹn ngươi kiếp sau...ta sẽ lại yêu ngươi...có được không?"


 


Y lắc đầu thật mạnh: "Không được...Không được...Nhan Hoàng...Ngươi phải sống cùng ta kiếp này, phải yêu ta đến hết kiếp này...Lỡ như kiếp sau, ngươi lại quên ta. không yêu ta nữa thì làm sao đây? Không được...Không được..."


 


Hắn mỉm cười nhợt nhạt, bàn tay vẫn đặt trên má y: "Đừng khóc...Mạc Ngôn...Ta sẽ không quên ngươi đâu...Ta sẽ đi tìm ngươi...Nhớ lấy, ta luôn yêu ngươi...Mạc Ngôn..."


 


Một tiếng yêu, giấu trong lòng 8 năm, khi nói ra được...thì cũng là lúc...hắn phải buông tay...


 


Nếu thực sự có kiếp này kiếp sau...thì kiếp sau...ta sẽ tiếp tục yêu ngươi...


Y ôm lấy hắn gào khóc, tiếng khóc bi thương kéo dài, như muốn xé tan cả bầu trời rộng lớn...


 


"Aaaa...aa......a...a...a!"


 


Chờ ta... Nhan Hoàng... ta sẽ đi theo ngươi... nhanh thôi... chờ ta...


 


-----------------


 


Ngày hai mươi tháng chạp năm 243, thái tử Thiên Ân Quốc cùng binh lính thắng lợi khải hoàn...


 


Ngày hai mươi tháng hai tháng chạp, Thiên Ân Quốc có quốc tang...


 


…Thái tử Mạc Ngôn ôm thi thể Nhan Tướng quân của Vãn Triệu Quốc đi vào biển lửa... Sau đó, không trở ra...


 


-----------------


 


Một ngàn năm lang thang không chốn về...


 


Một ngàn năm chờ đợi ai tìm kiếm...


 


Một ngàn năm chìm sâu trong mộng ảo...


 


Một ngàn năm... mong nhớ...


 


-----------------------


 


Trường Đại học Hàng hải


 


Nhan Hoàng đang bước đi trên sân trường, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình nhỏ gầy đang đứng cùng một toán các cô gái cười nói...


 


Hắn nheo mắt. Tại sao hắn lại thấy người này trông có vẻ quen thuộc?


 


Hắn theo trực giác tiến lại gần, muốn nhìn kĩ khuôn mặt người đó...


 


Nụ cười rạng rỡ tựa dương quang...


 


Hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện...


 


Miệng vẽ ra một vành trăng non...


 


Hình như...có một đứa trẻ đã từng cười với hắn như thế...


 


Có một thanh niên mà hắn thấy y từng ngày trưởng thành..


 


Có một người... mà hắn... đã hứa sẽ đi tìm...


 


Có một người... mà hắn... đã từng yêu...


 


-----------------------------------------------


 


Hắn dừng lại cách bọn họ chừng 1m, chăm chú nhìn y, một lúc sau, đôi môi phun ra một cái tên: "Mạc Ngôn?"


 


Toán người quay lại, cả y cũng quay đầu xem hắn... Tám cô gái và một chàng trai cùng trố mắt nhìn người không biết từ đâu tới này...


 


Hắn nhìn vào mắt y, lần nữa lặp lại: "Mạc Ngôn?"


 


Trong chốc lát, y sững người... Nhưng sau đó lại mỉm cười với hắn: "Nhan Hoàng... cuối cùng thì anh cũng tìm được em."


 


Hắn chấn động, tim như ngừng đập, vội vàng lao vào ôm y vào lòng: "Mạc Ngôn, Mạc Ngôn……… Em đến trễ..."


 


Y ở trong lòng hắn khẽ gật đầu: "Nhưng không phải cuối cùng ta đã ở đây rồi sao?"


 


Hắn xiết chặt lấy y, "Ừ... cuối cùng... hai ta cũng có thể ở bên nhau"


 


Hắn đặt lên trán y một nụ hôn, y ngẩng đầu nhìn hắn... Thâm tình đó, làm sao mà dứt được...


 


Các cô gái bên cạnh gào thét, vỗ tay không ngừng...


"Oa----“


 


"Hoan hô!!!!"


 


---------


 


Nếu đã yêu thì ngại gì thử thách?


 


Chờ một người, một ngàn năm...


 


Yêu một người, một ngàn năm...


 


Dù cho đến ngàn năm sau gặp lại, vẫn yêu như ngày mới yêu...


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét