slider

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

87

Trong tiểu thuyết thì mọi việc thường hay diễn biến như thế nào?! Phải chăng là nhân vật nam phụ yêu thắm thiết nữ chính, nhưng nữ chính chỉ một lòng với nam chính? Và rồi sau đó, nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, còn nam phụ thì một mình đơn côi chờ đợi tới lúc chết?


Cậu, trong mắt mọi người, chính là nam phụ đó.


Một người con trai nhút nhát, hay thẹn thùng, và trầm lắng - cho nên cậu không bao giờ dám bày tỏ tình yêu của mình. Hơn nữa nam chính và nữ chính thoạt nhìn rất xứng đôi. Chỉ cần họ đứng bên nhau thì mọi ánh mắt sẽ tập trung vào họ, họ tài hoa, họ toả sáng, còn cậu, chỉ là bóng mờ đứng núp sau lưng hai người.


Nam chính là học trưởng của cậu, còn nữ chính, không ai khác là người bạn chơi thân gần mười năm với cậu.


Thế nhưng, tất cả mọi người xung quanh cậu, không một ai biết rằng, nam phụ không nhất thiết phải yêu nữ chính, mà cũng có thể là một người khác... Ví như...


Đã từng, cậu muốn nói ra tình yêu của mình cho người ấy.


Nhưng liệu... tình yêu của cậu có được mọi người chấp nhận không? Hay họ sẽ khinh thường nó? Và xa lánh cậu? Coi cậu như một kẻ bệnh hoạn?

Không, không!


Có lẽ cậu... cứ làm cái bóng cũng tốt, vì ít ra, không ai phát hiện ra cậu, không ai biết hình bóng trong tim cậu là ai, và cũng không ai... nhìn thấu nỗi đau của cậu.


Cậu... cũng sẽ không đau.


<3


Một mùa đông lạnh.


Phía trước ga tàu hoả, một cậu thanh niên tay kéo vali đi từng bước một về phía toa tàu màu đỏ, nhẹ nhàng bước vào trong toa tàu. Cậu mặc một chiếc áo len màu đen, bên ngoài khoác thêm một lớp áo bông dày, trên cổ quàng một cái khăn dài màu trắng kem, và quần jean màu nâu đất. Hai má cậu ửng hồng vì lạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện ra nét buồn nhàn nhạt.


Hôm nay là ngày cậu bắt đầu được nghỉ đông, cậu đang chuẩn bị lên tàu về thăm nhà.


Cố gắng chen chúc tìm chỗ ngồi, nhưng vì dáng người thấp bé của cậu không thể nào chọi lại với mười mấy người đứng chật ních trên toa tàu nên cậu bị đẩy qua đẩy lại giữa đám người, sau đó đột nhiên mất trọng tâm, chuẩn bị ngã sấp về phía trước.


Khi mặt cậu chuẩn bị thăm hỏi "đất mẹ", một bàn tay to lớn nắm lấy hông cậu, kéo mạnh khiến cả cậu và hành lý cùng đứng thẳng, người cậu rơi vào một vòng tay ấm áp, cậu đưa mắt nhìn người vừa giúp đỡ, mở miệng định nói "Cảm...", nhưng lời chưa nói hết, cậu đã im bặt.


Bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt, tim chạm tim, hai hơi thở ấm nồng hoà vào nhau.


"Chào, chào học trưởng..." Mặt cậu đỏ bừng, cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn người con trai anh tuấn đứng trước mặt.


Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, sau đó dắt cậu đi về phía cuối toa tàu, có lẽ vì dáng anh cao lớn, nên mọi người đều nhường đường, rẽ ra một lối nhỏ cho anh và cậu đi qua. Cậu cũng lặng lẽ bước theo sau anh, nhìn bóng lưng cao lớn, cậu chợt thấy an tâm. Cuối toa tàu có một hàng ghế dài, một cô gái trẻ đang ngồi cạnh cửa sổ. Cô gái vừa thấy anh dắt cậu tới, liền cười tươi, lấy tay vẫy vẫy cậu tới ngồi cùng.


Vừa nhìn thấy cô gái, cậu cũng cười, nhưng chỉ nhàn nhạt qua loa, rồi liền yên lặng như cũ.


"Em ngồi cạnh Tiểu Kim đi, hai đứa bạn thân mà lâu ngày không gặp, chắc cũng có nhiều chuyện để nói, anh ngồi bên này cũng được."


Nói xong, không đợi cậu lên tiếng, anh đã kéo cậu ngồi xuống ghế, sau đó chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh. Cuối cùng vị trí ba người như sau: cô gái ngồi cạnh cửa sổ, cậu ngồi bên cạnh cô gái, và anh ngồi bên cạnh cậu.


Mặc dù biết anh không có ý gì, nhưng ngồi cạnh anh gần như vậy, khiến cậu cảm thấy hồi hộp.


Rồi không biết trong suốt hai giờ ngồi tàu đó, bọn họ đã trò chuyện những gì, đến khi tàu về đến ga, cậu mới nhận ra đã đến lúc phải đi xuống.


Trên toa tàu này toàn là người đồng hương nên ai ai cũng vội vàng lấy hành lý rồi đi xuống để cho tàu tiếp tục đi, mang theo những con người tha hương trên đường trở lại quê nhà cùng rời đi.


Ba người sau khi xuống tàu, cậu vội chào anh và cô gái, rồi cất bước rời đi.


Anh nhìn theo bước chân của cậu, trong lòng thoáng u buồn.


"Anh không định nói gì với cậu ấy sao?" Cô gái tên Tiểu Kim lên tiếng.


"Anh... không biết nữa." anh khẽ nói.


Tiểu Kim im lặng một lát, sau đó quay sang nhìn anh, "Em hỏi anh... chẳng lẽ anh không yêu cậu ấy?"


Yêu thì làm sao?! Cậu có thể chịu đựng được ánh mắt khi mọi người nhìn cậu không? Cậu... có đủ can đảm để yêu anh không?


Anh im lặng.


Tiểu Kim lắc đầu, sau đó đeo balô rời đi, chỉ để lại một câu nói cho anh "Anh đã năm cuối rồi, nếu như hôm nay không nói, sẽ không còn cơ hội đâu. Hoặc là, nếu như anh chịu được cảnh cậu ấy yêu người khác, ở bên người khác, thì... vô tư đi!"


Cậu sẽ yêu người khác? Cậu sẽ... ở bên người khác?! Rồi sẽ quên anh đi sao?


Không thể, không thể được! Anh không thể để điều đó xảy ra!


Như ma xui quỷ khiến, anh đột nhiên vùng lên chạy thật nhanh, chạy về hướng cậu rời đi. Ở phía sau, dưới làn sương mờ ảo, có một cô gái xinh đẹp, mỉm cười nhìn theo bóng anh, nhẹ nhàng nói: "Hi vọng em đã làm đúng, anh họ.", sau đó cũng rời khỏi. Trời đông lạnh giá, sương giăng khắp nơi, chỉ còn lại tiếng "Xình xịch" của động cơ tàu hoả chạy ngang.


Cách đó không xa, có bóng hai người đang ôm nhau.


"Anh không phải nam chính của bất kỳ ai cả, anh chỉ là người yêu em - cậu bé nhút nhát hay thẹn thùng này mà thôi."


Cậu nhìn anh mỉm cười: "Có lẽ em cũng không phải nam phụ trong ngôn tình tiểu thuyết anh nhỉ, bởi vì nam chính đã yêu em rồi, thế nên em chính là người hạnh phúc nhất."


Anh thâm tình nhìn cậu, trong đôi mắt đen, chỉ phản chiếu lại hình ảnh của cậu, chỉ duy nhất cậu trong đôi mắt anh. Và trong mắt cậu, cũng chỉ có mình anh.


Nhiều năm sau, khi ngồi lại bên nhau, cậu bỗng hỏi lại anh, năm đó tại sao Tiểu Kim lại không ngăn cản anh?


Anh nhéo cái mũi nhỏ hồng của cậu, sau đó ôm lấy cậu, thì thầm bên tai cậu: "Vì Tiểu Kim hủ nữ... là em họ của anh!"


======================================================================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét