slider

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

[Danmei] Mạc Nhiên và Cố Thuỷ Niên - Chương 4

Không lâu sau đó, tôi bị tai nạn giao thông.


A, người ta nói là tai nạn đến cùng một lúc đó mà.


Vấn đề là, tôi chỉ bị chấn thương nhẹ, nhưng được nghỉ phép ăn lương một tuần. =w=~


Ở nhà dưỡng thương, tôi đột nhiên phát hiện ra, tên tiểu tử Mạc Nhiên thế mà lại chăm sóc tôi rất khá, lâu lâu còn dùng đôi mắt yêu nghiệt nhìn tôi chăm chú.


Lúc đầu tôi cũng không để ý, nhưng được hai ba ngày, tôi cảm thấy lạ lạ. Dù EQ tôi không cao nhưng đâu có ngu ngốc!


Quan sát tiểu tử Mạc Nhiên thêm hai ngày, tôi ngộ ra một điều, ha ha~ hoá ra tiểu tử này có cảm giác với tôi!


(^o^)/ Tôi biết mà, ngay cả tiểu tử này cũng không thoát khỏi mị lực của tôi ~ moahahaha


Biết thì biết, nhưng giả bộ vẫn tốt hơn.


“Nè, tiểu tử Mạc Nhiên kia, dạo này cháu bị sao thế?”


Mạc Nhiên lườm tôi một cái: “Tôi không phải cháu của anh!”


Nén giận, nén giận!


“Hì hì ~ Ừ, vậy Mạc Nhiên, cậu nói xem dạo này cậu bị sao ấy nhỉ?”


“...” Không trả lời.


“Nè!”


“...” Lặng im không một tiếng động.


“Oê!” Ngoắc ngoắc.


“...” Tích chữ hơn vàng.


Tôi nổi quạu! Túm lấy cổ áo, ấn Mạc Nhiên vào tường, vất vả ngửa đầu nhìn mặt cậu ta.


Tiểu tử này, hai mươi ba tuổi, rõ ràng kém tôi sáu tuổi nhưng mà lại cao hơn tôi a~~~~ Nửa cái đầu đó, nửa cái T^T Hơn nữa, làm chi mà lại sinh ra người đẹp dữ vậy, hại tôi nhìn nửa ngày không chớp mắt.


Ừm, không khí có chút... ám muội. Hơi thở Mạc Nhiên nóng bỏng phả vào mặt tôi làm tim tôi thót lên một cái, chân lùi về sau.


Dưới chân đột nhiên xuất hiện cái gì đó ướt đẫm, trơ trượt. Nước sao? Hình như là nước bồn tắm bị tràn...


Tôi vừa chuyển chân, định đẩy Mạc Nhiên ra, không ngờ lại mất thăng bằng té ngã.


Trong khoảng khắc chuẩn bị nói lời tạm biệt với khuôn mặt thân yêu, tay Mạc Nhiên kịp thời túm lấy eo tôi...


Được rồi, quả thật là... rất ám muội.


Tôi thẫn thờ một lúc, sau đó cảm thấy mặt nóng lên, vội vàng đẩy Mạc Nhiên ra, loạng choạng thế nào...ai ngờ... đụng trúng... cái gì đó...


Hình như số trời đã định, hôm nay tôi nhất định phải “thất thân”?!


Đụng đâu không đụng, đụng ngay... JJ... của Mạc Nhiên...


Và “cái cốc”* đã xảy ra!


*Cái cốc: bi kịch


<<Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh lùng ghê ~ Tráng sĩ một đi không trở về ~ >>


Con sói Mạc Nhiên gian trá này, cứ như vậy mà ăn sạch tôi!


Tại sao đã nói là để tôi tắt nước rồi mà vẫn bá đạo áp đảo tôi lên giường chứ hả?! T^T (Mạc Nhiên chú thích: vòi nước nhà chúng ta là tự động mà thân ái ~ Tôi: Đấy là cái cớ, là cái cớ hiểu không tiểu tử?!!!”


Dù sao tôi... tôi cũng là lần... đầu tiên aaaaaaaaaaaaa!!! Đau lắm đó! *Rơi nước mắt*


Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại, lần thứ hai bi ai phát hiện, tôi!!! ~~~ không phải công sao? T^T Tại sao lại bị ăn rồi?


Con sói tối qua vừa đánh chén no nê kia vẫn đang nằm ngủ. Tôi trộm nhìn hắn một cái, vẫn không kìm lòng được thầm than: Yêu nghiệt a yêu nghiệt!


Tuy ngoài mặt tức giận, nhưng trong lòng tôi thầm nghĩ, bị yêu nghiệt này ăn hình như cũng không tệ... (Hình như tôi bị ngược cuồng *thở dài*)


Con sói đang say ngủ bỗng dưng tỉnh giấc, vươn tay kéo tôi nằm xuống, thuận tiện nhổm dậy đè người hắn lên.


Dưới nắng ban mai, rèm cửa bay phấp phới, mùi thơm hoa Diên Vĩ lượn lờ khắp phòng, hai người khoả thân nằm trên giường, tình huống mờ ám này bình thường thì sẽ phát sinh... Được rồi, coi như tôi vận động buổi sáng vậy. T^T


Lần một có, lần hai có, thì sẽ có lần ba, lần bốn và lần... thứ n.


Tiểu tử đó! (Mạc Nhiên nhướng mày, tôi o_ob, à không, à không, thân ái đó!)


Rõ ràng là phúc hắc phúc hắc, rõ ràng là âm mưu đen tối mà!!!


Sau sáu năm sống chung, sau khi tôi bị ăn tới lần thứ n+1, hắn mới chịu nói yêu tôi. (Đúng, là n+1 đó!!! Tôi có khổ không cơ chứ!)


Sống chung lâu như vậy, ba mẹ tôi tới thăm cũng chỉ một lần (Thật ra đa số là hai người cùng về thăm ba mẹ.), ba không biểu tình, mẹ tôi thì lại ↖(^ω^)↗, trực tiếp nhảy cẫng lên, khen tôi đúng là số 1. (Tôi vẫn biết mình là số 1 *Ngẩng mặt lên trời cười dài*)


Rất rất lâu sau đó, tôi hỏi Mạc Nhiên nguyên nhân tại sao hắn làm việc nhà không công cho tôi suốt hai năm đầu (vì sau lần đầu tiên đó, hắn lấy tiền công trên người tôi luôn, tên âm hiểm này!), Mạc Nhiên cười thần bí không nói.


Cứ như thế, bi thảm cuộc đời tôi.


(NTK: Người ta có 5 chữ, con dâu nuôi từ bé ~ ha ha ha)


 

Hoàn chính văn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét