slider

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

90

Vì tình yêu của anh, anh phải rời xa cậu năm năm để đi Mỹ xây dựng cơ nghiệp.


Chỉ sau bốn năm, anh đã trở thành người có tiền, có quyền. Anh quyết định quay về nước đón cậu sang Mỹ cùng anh.


Những tưởng sẽ không bao lâu anh được gặp lại cậu, một tai nạn bất ngờ đã khiến anh quên đi tất cả: tài xế taxi chở anh và hai hành khách từ sân bay về thành phố bị mất tai lái, đâm sầm vào cột điện đang thi công khiến nó đổ xuống xe. Hai người đi cùng anh, không một ai sống sót.


Mà anh, lại chẳng khác gì một đứa trẻ mới sinh – không có bất kỳ ký ức nào.


Bác sĩ từng căn dặn người nhà anh: “Cậu ấy chỉ là mất trí nhớ tạm thời do máu bầm trong não, điều trị tốt thì sau vài năm máu bầm tan đi, cậu ta sẽ có thể nhớ lại,”


Trí nhớ của anh, bắt đầu từ ngày cô gái đó đến tìm anh. Cô ta nói, anh là chồng chưa cưới của cô ta, anh có cảm giác không tin nhưng người nhà anh lại nói phải, anh miễn cưỡng cùng cô qua lại.


Sáu năm, anh không hề có cảm giác với cô. Đã có lúc anh nói chia tay, nhưng cô chỉ cười cười, sau đó gật đầu đồng ý.


“Vậy thì chúng ta làm bạn. dù sao sau bao nhiêu năm như thế, anh vẫn không yêu em, em cũng không còn gì để nói.”


Ngày hôm ấy, anh đột nhiên muốn đi tới một nhà hàng, anh không rõ vì sao anh lại biết tên nhà hàng đó, giống như trong quá khứ, anh đã từng đến đây rất nhiều lần vậy. Anh không biết đường đi tới nơi ấy, bè nhờ cô đưa đi. Trước khi đi, cô còn nói với anh, “Xem ra anh sắp khôi phục rồi.”, anh không hiểu ý cô.


Đến khi anh nhìn thấy người con trai ấy, đôi mắt nâu mê hoặc ánh mắt anh, anh có cảm giác mình đã từng quen cậu ấy, nhưng không tài nào nhớ ra cậu ấy là ai.


Tối hôm đó, anh nằm mơ.


Anh mơ thấy người con trai ấy, đứng ở cổng sân bay, đôi mắt vương lệ nhìn về phía anh. Nhưng bỗng nhiên, tất cả đều trở thành một màu đỏ, màu đỏ máu ghê rợn, nhấn chìm mọi thứ, kể cả cậu. Anh choàng tỉnh.


Giấc mơ đó, kéo dài tận bảy ngày.


Một tuần sau, anh bắt đầu đi tìm cậu. Anh không biết cậu ở đâu, nhưng trong vô thức, anh lại đi tới bờ sông. Một bóng người gầy gầy rời vào tầm mắt anh. Anh nhận ra, đó là cậu.


Ánh nắng vàng ươm rải khắp lên người cậu, trông cậu lại rực rỡ đến vậy.


Cậu xoay người lại đối diện với anh. Anh nhìn vào mắt cậu, trong đôi mắt ấy, là yêu thương, là nhớ nhung... và thất vọng.


Một bàn tay bỗng đặt lên vai anh, giọng nói quen thuộc suốt sáu năm lại vang bên tai: ‘’Anh nhớ ra cậu ấy không?”


...


“Cậu ta yêu anh”


Anh hoang mang, trong tim như vỡ ra thành ngàn mảnh.


Cậu bước tới gần anh và cô, giả vờ lạnh mặt hỏi: “Cô đưa anh ta tới làm gì? Tôi chỉ muốn nói chuyện cùng cô”


Cô nhếch môi cười: “Sao vậy? Cậu bé, không dám thừa nhận tình cảm sao?”


Cậu tím mặt: “Cô!”


“Chúng ta... đã từng quen biết sao?” Anh nghi ngờ hỏi.


Cậu nhìn anh đầy sửng sốt, quay sang cô: “Anh ấy... đã xảy ra chuyện gì? Mất trí nhớ sao?”


Cô không nói, nhìn anh, anh đột nhiên tiến tới nắm lấy hai bả vai của cậu, kích động nói: “Có phải chúng ta đã từng quen biết, đúng không? Sáu năm qua, tôi luôn có cảm giác mình đã mất đi một thứ rất quan trọng, nhưng lại không thể nhớ ra đó là gì. Có phải... cậu chính là mảnh ký ức tôi còn thiếu hay không?”


Cậu khẽ lắc đầu, mờ mịt lắc đàu.


Anh cảm thấy choáng váng, mọi thứ xung quanh như mờ đi, hốt hoảng bỏ chạy ra đường lớn, vừa đi vừa la hét: “Aaaaaaaaaaaaaaa...”


Và, bi kịch của sau năm trước, một lần nữa, xảy ra trên người anh.


“Kéttttttttt............”


........


Lúc anh tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng. Vết thương trên trán khiến anh nhíu mày.


Bên cạnh giường bệnh, cậu đang ngủ gục trên bàn để đồ.


Anh ngỡ ngàng, hoá ra mười năm trôi qua nhanh như vậy. Em, đã trưởng thành rồi.


........


Một năm sau, New York, Mỹ


Trên ghế đá ở quảng trường là hình ảnh hai chàng trai cười đùa vui vẻ cùng một đứa trẻ khoảng hai tuổi. Đứa bé bi bô tập nói dễ thương làm cho hai người yêu thích không thôi.


Lát sau, một phụ nữ tóc vàng tay cầm theo một hộp sữa nhỏ đến đưa cho đứa trẻ, mỉm cười nói vài câu gì đó với hai chàng trai rồi bế đứa trẻ rời đi.


Cậu tiếc nuối nhìn theo phương hướng người phụ nữ đi xa. “Phải chi chúng ta có đứa con dễ thương như vậy...”


Anh dịu dàng vuốt tóc cho cậu, mỉm cười nói: “Ngày mai... chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa nhé?”


Khẽ hôn lên môi anh một cái, cậu tinh nghịch nói: “Được!”


Được, em đồng ý. Chúng ta cùng nhau hạnh phúc.


Sau cơn mưa, luôn có cầu vồng. Anh có thể đi xa thêm chút nữa, nhưng em sẽ luôn ở dưới chân cầu vồng đợi anh trở về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét