86
Mười năm trước, cậu xui xẻo gặp phải hắn ta.
Chỉ vì tài năng nấu ăn của cậu mà hắn bám riết không buông, dùng những cách ti bi nhất để bắt cậu nấu cơm cho hắn ăn.
Trong con phố nhỏ năm đó, luôn có tiếng la hét gọi tên cậu của hắn: “Tường Duy!!!!”
... và tiếng gào thét bỏ chạy.... “A a a...”
Người ta thường nói, ghét của nào trời trao của nấy.
Nhưng sự thật, dường như cậu rất may mắn, hắn không còn làm phiền cậu nữa, mà lại đột nhiên biến mất.
Sân trường không thấy, quán ăn không thấy, phố nhỏ cũng không... Hắn tựa như đã biến mất khỏi thế gian này.
Ngày đầu tiên, cậu cười hả hê.
Ngày thứ hai, cậu cảm thấy im lặng.
Ngày thứ ba, cậu thấy trống vắng.
......
Ngày thứ bảy, cậu bắt đầu... nhớ hắn.
......
Mười năm sau, khi đã thành một đầu bếp có tiếng, cậu vẫn chưa tìm ra tình yêu của đời mình.
Một ngày nọ, nhà hàng của cậu có một vị khách sang trọng tới thưởng thức món ăn của cậu.
Người khách đó hỏi cậu: “Ông chủ, tôi bị thất tình, không biết ông có món ăn nào có thể làm tôi hết buồn không?”
Cậu cười nhẹ: “Vậy... thì phải xem khẩu vị của quý khách thế nào?”
Người khách ra vẻ trầm tư: “Một món ăn vừa ngọt, vừa chua, vừa cay, vừa mặn... nhưng lại nồng đậm hương vị tình yêu.”
Cậu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi không biết món ăn đó. Quý khách có thể cho tôi biết tên của món ăn đó không?”
Người khách đột nhiên kéo tay cậu,dịu dàng ôm cậu vào lòng, nói thầm bên tai cậu: “Món ăn đó tên là...—Tường Duy”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét