84
Hôm nay ở trong Lạc Dương thành có chuyện vui, nghe nói Thiếu chủ “Uy Viễn tiêu cục” Đoan Mộc Ly sau hai mươi bốn năm sống trong cô đơn cũng quyết định thành thân, mà đối tượng không ai khác chính là Lạc Dương đệ nhất nữ tài tử Lý Thu Thuỷ.
Đoàn rước dâu kèn trống náo nhiệt đi ngang đường lớn, hấp dẫn rất nhiều người dân tới xem.
Tân lang cưỡi ngựa đi đầu, hỉ phục đỏ thẫm làm tôn lên vẻ tuấn mỹ nhưng không kém phần uy nghi của hắn.
Là ngày vui của hắn, đáng lẽ hắn nên cười có phải không?! Thế nhưng môi hắn, ngay cả một chút đường cong cũng không có. Cả người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo.
Hắn nên vui sao? Người mà hắn sắp lấy, lại không phải người hắn yêu.
Đoàn rước dâu đi qua từng khách điếm to nhỏ trong thành, huyên náo...
Trên tầng hai của Tuý Thương Lâu, một căn phòng nhỏ mở rộng cửa sổ, có một nam tử gầy yếu đứng tại đó nhìn theo hướng đoàn rước dâu, trong lòng sớm quặn đau.
Y nhìn Đoan Mộc Ly mặc hỉ phục, đúng là rất đẹp, nhưng nếu người ngồi trong cỗ kiệu đằng sau là Hạ Vân Biệt y, y có lẽ sẽ hạnh phúc hơn một chút...
Y ưu thương nhắm lại hai mắt, khoé mắt bỗng thấy hơi cay cay...
Vì ai? Hoa sơn trà mãn lộ... Là ai? Khiến đấng nam nhi phải rơi lệ?
Khi y mở mắt ra lần nữa, một ánh mắt nhìn thẳng lọt vào mắt y
Vẫn nồng nàn như thế, vẫn sâu đậm như thế, chỉ tiếc cuối cùng ta và ngươi lại không thể đi chung một con đường
Đoan Mộc Ly, Hạ Vân Biệt --- Ly Biệt, một lần, là cả một đời
Nếu khoảng cách xa nhất thế giới, là ta và ngươi lúc này, biết nói gì cho trôi qua?!
Đoan Mộc Ly nhìn về phía Hạ Vân Biệt, vó ngựa chậm lại
Vẫn thế, một đôi mắt câu hồn, nhìn hắn, yêu hắn.
Y không nói gì, hắn cũng im lặng, đột nhiên, y nở một nụ cười rạng rỡ, gật đầu với hắn, ý nói: hãy sống thật tốt thay cho ta.
Môi hắn khẽ nhếch lên, sau đó quay đầu tiến ngựa về phía trước, không dám nhìn y thêm một khắc.
Y cũng cúi đầu, hai tay bám vào thành cửa sổ, lùi vào trong phòng, đóng lại.
Hắn đi rồi, Hạ Vân Biệt, hắn đã trở thành phu quân của người khác, mãi mãi, sẽ không thể ở bên ngươi. Quên đi, Ly Biệt, lần cuối cùng thôi, rồi sẽ không phải đau thêm lần nào nữa.
...
Ngày hôm sau, trong thành lại có bát quái, Trấn Vương Phủ Tiểu Vương Gia Hạ Vân Biệt bệnh tình nguy kịch, y sư khắp nơi đổ về cũng thúc thủ vô sách, Tiểu Vương Gia cứ thế buông tay ra đi.
Một năm sau, “Uy Viễn tiêu cục” Thiếu phu nhân hạ sinh một nam hài xinh đẹp, người người tấm tắc khen ngợi tiểu thiếu gia.
Đoan Mộc Ly nhìn khuôn mặt nhi tử, môi vạch ra một nụ cười nhẹ, Ly Biệt, biệt ly biết bao giờ gặp lại?
Dòng sông Ly cuồn cuộn chảy, Ly Giang, Ly Giang, tiễn một người ra đi, dòng sông Ly cờ trắng ngập trời
Hoá thành tro cũng muốn trở về bên ta, trở thành tâm ta, thành hồn ta
Hạ Vân Biệt, chớ chờ đợi, ta đến bên ngươi
...
Ly Giang, Ly Giang, một bóng người đứng mờ mịt
Bước từng bước chân, nhẹ nhàng hoà vào sóng xô bờ
Ly biệt, đã sắp không còn
Năm Hán Vũ Đế thứ ba, thành Lạc Dương Uy Viễn tiêu cục thiếu trang chủ mất tích, chỉ để lại trong tiêu cục Thiếu phu nhân cùng nhi tử mới sinh không lâu
Sau này, Đoan Mộc Giang trưởng thành, hắn từ trong thư phòng của cha đọc được một bài thơ
“Ly Biệt,
Há có thể gặp lại?
Chỉ hận thế gian mịt mù.
Trăm năm suối vàng nguyện chung tay.”
Đưa tờ giấy lên ngọn nến trong phòng, thiêu đốt đi đoạn tình còn lại trong lòng.
Đoan Mộc Ly, ngươi nhận ra.
...
Một năm nào đó trong thế gian này, có hai nam tử tuấn mỹ, dắt tay nhau sóng bước trên đường, không sợ thế gian chê cười, không sợ sinh tử........ chỉ sợ cuối cùng, người bên cạnh biến mất.
Ly Biệt, nhưng lại bên nhau.
Sông Ly chảy xiết cuốn trôi cánh hoa đào, một người còn lại đứng chơi vơi.
(Tóm tắt:
Trấn Vương Gia sinh được ba nhi tử, họ kép Hạ Vân, tên theo thứ thự Giang - Biệt - Hữu (Chia tay bạn nơi dòng sông)
Hạ Vân Giang là đại ca Hạ Vân Biệt, cùng Đoan Mộc Ly là bằng hữu từ nhỏ. Đến năm mười lăm, Hạ Vân Giang mắc bệnh đậu mùa, không cứu chữa được. Đoan Mộc Ly gặp Hạ Vân Biệt lần đầu trong tang lễ Hạ Vân Giang. Hai người lưỡng tình tương duyệt.
Hạ Vân Giang lúc còn sống vốn cố chấp với Đoan Mộc Ly, nên sau này nhập hồn vào con trai Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly thấy khuôn mặt nhi tử giống Hạ Vân Giang liền nói: “Ngươi quả thật không buông tha ta!” sau đó đặt tên con là Đoan Mộc Giang, ngày hôm sau liền biến mất.
Đoan Mộc Giang đứng cạnh sông Ly, nhắm mắt cười bi ai, “Hoá ra tất cả là tự ta đa tình”. Nói xong gieo mình xuống sông tự vẫn.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét