78
Năm đó hắn theo lệnh hoàng đế dẫn quân đi bình định giặc cỏ ở biên giới
Hai năm sau, giặc đã được dẹp tan nhưng lại không thấy hắn trở về cùng các tướng sĩ
Nhận được tin báo hắn tử trận, y chỉ trầm mặc không nói
Tang lễ của hắn, y cũng không tới dự. Hoàng đế hỏi y: “Chẳng lẽ ngươi không yêu hắn sao? Vì cớ gì mà không khóc?”
Y chỉ cười nhẹ đáp lời: “Bệ hạ, trên đời này có rất nhiều việc hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của nó….. Tỷ như….
Không rơi lệ, không có nghĩa là không đau thương.
Im lặng, không có nghĩa là không nói.
Cho đi, không có nghĩa là rộng lượng.
….. Và mỉm cười, chẳng qua chỉ là để che giấu đau đớn trong lòng mà thôi……”
Hai ngày sau, Tể tướng đương triều lâm bạo bệnh qua đời, quốc tang diễn ra trong nửa tháng.
Một tháng sau đó, Hoàng đế nhường ngôi cho Thái tử, rời khỏi hoàng cung đi chu du thiên hạ.
“Người ta yêu nhất đã đi theo người mà hắn yêu, vậy việc gì ta phải ở lại nơi đã chất chứa những đau khổ đó của ta?”
Hoàng đế nói xong, mỉm cười xoay người bước đi……
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét