[Siêu đoản văn] Danmei 14
Nơi sa trường mịt mùng khói bụi, vó ngựa ta hiên ngang dẫm lên xác của biết bao kẻ thù, hai tay ta vấy máu của bao kẻ dị tộc, nhưng lòng ta luôn chỉ có mình ngươi
Những đêm dài cô chẩm nan miên, ta thường ngắm trăng và viết gửi ngươi vài dòng thư. Không nhiều lắm, chỉ là vài lời hỏi thăm, dặn dò ngươi vài điều nhỏ nhặt, bảo nhớ ngươi, ta sẽ nhanh trở về. Hi vọng lòng ngươi luôn ghi nhớ rằng, ta yêu ngươi - là không bao giờ thay đổi.
3 Năm qua đi, chinh chiến cũng hết, ta mang theo chiến công trở về. Quà tặng ngươi, ta mua vài xâu kẹo, ngươi đã không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn thích ăn kẹo như vậy thì ta phải làm sao bây giờ? Của ít, lòng nhiều, ta biết ngươi sẽ hiểu.
3 Năm rồi, ngươi cũng thành nhược quán, nhưng nhìn ngươi mặc áo bào hoàng kim đứng giữa hoa đào viên, ta thấy ngươi vẫn còn trẻ như ngày ta đi.
Tiếu đắc khuynh thiên, khiến ta rơi vào mộng mị
Nhẹ ôm ngươi vào lòng, mỉm cười ta nói: Đa tạ ngươi vẫn luôn chờ đợi ta.
[…] 13 14 […]
Trả lờiXóa