slider

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

[Danmei] Em yêu một người đàn ông - Phần 1

Năm em 5 tuổi, căn nhà kế bên có người tới ở.


Căn nhà đó lúc trước chỉ là một bãi đất trống để bọn trẻ con chúng em đùa nghịch, nhưng 3 tháng trước, trên bãi đất trống, một căn nhà mọc lên, đó là nhà anh.


Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thấy chán ghét anh


Tại sao một thằng con trai lại có thể xinh đẹp giống con gái như vậy chứ?


Anh giơ tay ra trước mặt em, muốn em bắt lấy: “Chào em, tên anh là Vĩ Thuần, năm nay 8 tuổi, sau này sẽ là hàng xóm của em, mong em chỉ bảo thêm”


Em nhăn mặt, định quay đầu bỏ đi nhưng nhìn thấy nụ cười của anh, không hiểu sao em lại đưa tay ra bắt: “Em tên là Vĩ Nhạc, 5 tuổi”


Anh vẻ mặt thú vị nói: “Em tên là Vĩ Nhạc? A, hoá ra chúng ta có cùng tên đệm nha!”


Em mỉm cười không nói, gì chứ, trong khu phố nhỏ này, có tới 5, 6 đứa trẻ có tên đệm là Vĩ, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.


Anh rất hay cười, lần nào em nhìn thấy anh, anh cũng cười.


Mặc dù trong lòng chán ghét anh, nhưng không hiểu sao lại vẫn muốn nói chuyện cùng anh, muốn nhìn thấy anh cười


Anh tốt lắm, tốt lắm, anh biết không?


Tại sao anh lại cho em kẹo chứ?


Tại sao anh lại dỗ em nín khóc chứ?


Tại sao anh lại giúp em làm bài tập, giúp em nhận lỗi mỗi khi em làm sai chứ?


Anh có biết anh làm như vậy em sẽ càng chán ghét anh nhiều hơn không?


Nhưng anh vẫn làm như vậy, vẫn đưa ô cho em những ngày mưa đi học, vẫn cho em chui vào trong ổ chăn ấm áp của anh mỗi khi ba mẹ em xa nhà vì sợ em cô đơn, vẫn nấu cháo đút cho em mỗi lần em bị cảm…


Anh thật tốt, thật yêu thương em, và em cứ ngây ngốc sống trong sự yêu thương đó suốt 10 năm…


Dường như em không còn chán ghét anh nữa…


~o0o~


Anh là hủ nam, khi biết được chuyện này, em đã cười đến đau bụng


Hủ nam? Một người đàn ông hoàn mỹ như anh lại là một hủ nam?


Nhìn em cười lăn lộn trên sàn nhà, mặt anh đen thui


Anh nhảy từ trên giường xuống, đè em dính sát vào sàn gạch, không cho em tiếp tục lăn lộn


Em lau nước ở khóe mắt, khịt khịt mũi nhìn anh đang ở trên người mình


Hai tay anh để ở hai bên eo, cúi đầu sát gần mặt em


Tư thế.. thật ái muội


Trong giây phút hơi thở anh phả vào mặt em, em đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, tim ở trong lồng ngực loạn xạ nhảy, một luồng nhiệt truyền tới hai má, tay chân bắt đầu luống cuống


Anh mỉm cười, hài lòng với phản ứng của em, gian trá nói: “Chậc chậc, nhìn bộ dạng em như thế này, anh thật nghĩ anh đã bẻ cong một phần tử tốt của xã hội nha!”


Em hoảng hốt, vội vàng đẩy anh ra, chạy như điên về nhà, khóa mình trong phòng, lòng, tràn ngập bối rối…


Năm ấy em 15 anh 18 tuổi


~o0o~


Em lên đại học


Hai chúng ta học cùng trường nhưng không cùng khoa, không cùng năm


Mỗi lần anh tới đón em đi học về, bạn bè cứ xúm lại hỏi anh là ai, em chỉ có thể miễn cưỡng cười đáp: “Anh ấy là anh trai hàng xóm tốt của tớ!”


Rất nhiều bạn nữ lớp em thầm mến mộ anh, bọn họ đưa cho em rất nhiều lá thư nhờ em chuyển cho anh, nhưng em chưa bao giờ đưa chúng tới tay anh, mà chỉ lặng lẽ xé chúng đi, rồi ném vào một cái thùng rác nào đó


Em, không muốn anh, có bạn gái


Lòng em ích kỷ thế đấy


Anh thích trêu đùa em, hỏi em bao giờ có bạn trai, có cần anh giới thiệu không? Em chỉ cười nhạt, anh lại tỏ vẻ buồn rầu: “Anh đã nghĩ em rất có tiềm năng làm tiểu thụ rụt rè đáng yêu nha!”


Em vẫn cười, trong lòng lại tự hỏi, anh làm bạn trai em thì sao, có được không? Em đã thích anh lâu rồi…


Thích anh sao? Phải, em thích anh… Không biết đã thích từ lúc nào, nhưng em biết là em thích anh…


Vì chỉ cần có anh ở bên, em sẽ không chú ý tới ai khác…


Chỉ cần có anh ở bên, lòng em sẽ vui vẻ lạ thường


Chỉ cần có anh ở bên, em sẽ nghĩ, mình là người hạnh phúc nhất


Em đã nghĩ, chỉ cần có anh, thì em, sẽ có tất cả…


Nhưng điều đó mãi chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng hoàn toàn không có thực, bao giờ… và sẽ mãi.. không bao giờ xảy ra…


Anh nói: “Anh là hủ nam, nhưng anh không thích nam nhân nên em không cần phải lo anh sẽ thích em đâu”


Nhưng em lại muốn anh thích em, muốn đến cả tâm đều đau…


~o0o~


Anh và em ra trường, làm cùng công ty, ra vào như hình với bóng, mọi người cười nói: “Anh em cậu tình cảm tốt thật”


Em không nói, tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại ảm đạm…


Ai cũng nghĩ anh và em là anh em…


Mới đó thôi, chỉ chớp mắt thôi, thời gian lại trôi qua


Anh và em vẫn bên nhau… sớm sớm chiều chiều


Em đã từng hi vọng, nếu như cả đời cứ thế thì thật tốt…


Anh cô đơn


Em cô đơn


Nhưng có anh và em, ta sẽ không cô đơn, em cũng không phải nói ra tình cảm thật của mình


Cho dù như thế nhưng việc gì đến rồi cũng sẽ đến


Anh lấy vợ…


Khi nghe được tin này, tim em đã ngừng đập một giây…


Tại sao lại như thế? Anh rõ ràng không có bạn gái mà, họ quen nhau từ bao giờ?


Mẹ em trả lời, 2 đứa nó quen nhau từ hồi đại học kia, cũng đã 8 năm rồi còn gì…


Từ hồi… đại học? Vậy tại sao em lại không biết? Em luôn đi bên cạnh anh, tại sao em lại không biết điều đó?


Khoan đã, 8 năm… vậy là năm cuối đại học sao?


Phải rồi,… anh nói anh rất bận, không thể đi với em, anh còn phải làm luận văn tốt nghiệp…


Thảo nào… mà em không biết… thảo nào…


Ngồi ở trong phòng, em cười chua xót, thì ra anh sợ em đi theo anh sẽ quấy rầy anh với bạn gái sao?


Ha ha… thì ra là vậy… Thì ra là vậy…
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lăn dài trên hai gò má, rồi tựa như thuỷ tinh trong suốt vỡ tan trên nền gạch hoa…


Người ta nói, đàn ông là không thể khóc…


Em không khóc, chỉ là có hạt bụi bay vào mắt thôi…


Sẽ không khóc, nhưng sao nước mắt vẫn rơi


Sẽ không khóc, nhưng sao vẫn không thể kìm được…


Cứ chảy dài… chảy dài


Nhìn anh cầm tay cô dâu xinh đẹp bước vào lễ đường, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của anh khiến lòng em thắt lại…


Đau… Đau lắm…


Em ở bên anh… 22 năm… nhưng không bằng cô ấy…


Em yêu anh… cũng 22 năm… nhưng cũng không bằng cô ấy


Anh luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô dâu, rồi môi khẽ hôn lên mu bàn tay…


Cả lễ đường vỗ tay vang dội


“Con có đồng ý lấy cô gái đứng bên cạnh con đây làm vợ không? Thề sẽ ở bên cô ấy…”


Đừng… đừng mà… đừng… nếu như anh trả lời, hi vọng cuối cùng của em cũng sẽ bị dập tắt… sẽ không còn nữa… đừng… xin anh…


Con đồng ý!


“Vậy ta tuyên bố, kể từ giờ phút này, hai con là vợ-chồng của nhau”


Anh ôm lấy cô dâu, hôn lên môi cô ấy…


Tâm… đã chết…


Cảm giác mất mát không thể bù đắp cứ ào ào dâng lên, tim em thắt lại… thực sự thắt lại…


Xoay người bỏ chạy… chạy… chạy khỏi đây, bỏ ngoài tai những tiếng gọi tên em vang lên trong đêm tối…


Em chạy…chạy mãi… cho đến khi không còn chạy được nữa mới dừng lại…


Ngồi sụp xuống trên bãi cỏ bên bờ sông, lặng nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy… xé tan bóng trăng trên mặt nước…


Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, tự hỏi, phải làm sao đây?


Mỗi người ai cũng có một bí mật, ngay cả em cũng không ngoại lệ


Bí mật của người ta, rồi sẽ bị phát hiện


Nhưng bí mật của em, sẽ chỉ có mình em biết mà thôi


…Rất nhiều năm trước đây, em đã yêu một người đàn ông…


~o0o~


Ngày hôm sau khi em trở lại nhà, mẹ lo lắng hỏi han, hỏi em tại sao đêm qua không về nhà, em nói không có gì, con thấy mệt quá, con đi nghỉ mẹ nhé?


Cả ngày hôm đó, em đã chờ đợi, chờ anh sẽ qua nhà em và la mắng em, mắng em tại sao lại không biết quan tâm bản thân mình, lại dám bỏ đi một đêm không về, anh đã dạy em như thế nào?


Nhưng anh không có nhà… anh đã đi hưởng tuần trăng mật với vợ mới cưới… và quên em… quên mất người đã gắn bó với anh suốt 22 năm…


~o0o~


Anh trở lại, đã là chuyện của một tuần sau…


Bước vào căn nhà mới sửa sang, em có cảm giác mình giống như chưa từng đến đây bao giờ…


Vì tất cả mọi thứ đều thay đổi, không còn như trước kia, và anh cũng vậy, đã không còn là của riêng em…


Anh đang ở trong phòng chuẩn bị công văn, em chỉ gặp được vợ anh


Với một người phụ nữ 30 tuổi mà nói, cô ấy thật trẻ


Cô ấy dịu dàng bảo em ngồi xuống, lấy nước cho em, rồi cẩn thận gọt trái cây cho em…


Em không nói gì, chỉ quan sát cô ấy


Sau một lúc lâu, em hỏi cô ấy…


Chị có yêu anh ấy thật lòng không?


Cô ấy mỉm cười, yêu đến mức cho dù người khác bắt chị chết để anh ấy được sống chị cũng cam lòng


Em gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó đứng dậy, cúi chào, hãy thay em chăm sóc anh ấy thật tốt…


Cô ấy gật đầu, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu ôn nhu nhìn em…


Từ trong đôi mắt đó, em nhận ra…


Bí mật mà chỉ mình em biết… đã có người thứ hai biết được…


~o0o~


Chuyển công tác ra nước ngoài, lấy cớ để rời xa anh, tự nói bản thân, phải quên anh đi


Nhưng trong lòng thì lại không thể, càng cố quên lại càng nhớ thêm…


……………………


Rồi em lấy vợ. Vợ em là một cô gái người Hoa, xinh xắn, đáng yêu và rất yêu em


Em không yêu cô ấy, nhưng luôn đối xử thật tốt với cô ấy, không để cô ấy phải thiệt thòi, và cô ấy cũng chăm sóc em như một người vợ hiền thục…


Anh… Em không trở về khu phố nhỏ đó cũng đã 10 năm rồi


10 năm, là một quãng thời gian không ngắn, em cũng nên đem theo vợ và cục cưng 4 tuổi về thăm ba mẹ, thăm anh… phải không?


Em yêu anh, xin anh hãy nhớ điều đó…


Anh là hủ nam nhưng không thích nam nhân


Còn em không phải hủ nam nhưng lại đi yêu anh…


Có lẽ nên để đoạn tình yêu kéo dài suốt 32 năm của em chôn vùi vào dĩ vãng đi…


Không để anh biết được, không để anh phải lo lắng…


Cảm ơn anh… đã ở bên em, đã chăm sóc cho em, và cho em biết… thế nào gọi là yêu…


Con người ta ai cũng có bí mật, ngay cả em cũng không ngoại lệ…


…Rất nhiều năm trước đây…


Em đã yêu một người đàn ông…


Rất nhiều năm trước đây, vào một ngày nắng đẹp, một cậu bé 5 tuổi gặp được một thiên thần, thiên thần giơ tay chào cậu bé: “Chào em, tên anh là Vĩ Thuần, năm nay 8 tuổi, sau này sẽ là hàng xóm của em, mong em chỉ bảo thêm.”


Cậu bé vươn tay bắt lấy bàn tay xinh đẹp của thiên thần: “Em tên là Vĩ Nhạc, 5 tuổi”


Rồi kể từ đó…


Cậu bé…


…Đã yêu một thiên thần…

2 nhận xét:

  1. Ta thích truyện này nhắm nàng ạ :3
    Nó không BE kiểu chết chóc đúng style "truyện", mà kết theo kiểu thực tế :)

    Trả lờiXóa
  2. Theo ta, cái chết không phải là kết thúc tồi tệ nhất nàng ạ. Được sống mà không được bên nhau đó mới là đau khổ. Có ng hỏi ta, nếu Vĩ Thuần quan tâm Vĩ Nhạc đến thế thì vì sao lại không nhận ra tình cảm của VN? Vốn dĩ đoản này ta dự định viết 2 phần, là thêm 1 phần về Vĩ Thuần nữa, nhưng ta bận quá nàng ạ. 1 Tháng ta lên wp chỉ có 1 lần post bài, nên time ngồi viết đoản cũng không có. Dù sao thì rất cám ơn nàng đã thích, mong nàng sẽ ủng hộ wp của ta.

    P.S: Ta là sắc-hủ nên wp có xen lẫn ngôn nữa nàng ạ :P

    Trả lờiXóa