slider

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

[Siêu đoản văn] Danmei 23

Hắn bỏ đi...


10 năm rồi


10 năm, y vẫn giữ cho mình thói quen cũ, mỗi khi chiều tà, y đều đứng trên đỉnh núi, hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn về phương xa


Đó là nơi mà hắn đi đến


Có đôi khi y tự hỏi, rốt cuộc y đang làm gì? Chờ đợi một người không nên chờ đợi hay y đang trốn tránh sự thật là hắn sẽ không quay về?


Y còn chờ gì nữa?


Y mỉm cười tự giễu, phải, y còn chờ gì nữa đây?


Có lẽ y sống trên cõi đời này cũng đủ rồi...


Khẽ nhắm mắt, ngẩng đầu lên, cố gắng giữ lại chút ánh sáng còn sót lại của một ngày...


Ngày tàn rồi, tình yêu của hắn cũng như vậy sao?


Y cũng nên đi, nên rời xa căn nhà gỗ nhỏ giữa cánh đồng hoa mênh mông mà hắn đã trồng tặng y, cũng nên buông tay, để hạnh phúc lại cho hắn...


---------------------------------


Y buông tay, thở một hơi dài, quay người lại, hình ảnh một bóng hình cao lớn đứng giữa cánh đồng hoa đột nhiên ập vào mắt y


Người đó đang nhìn y... Hắn đang nhìn y...


Y trợn tròn mắt, như không dám tin vào mắt mình


Từng bước chân, từng bước chân...


Y vươn tay, run run bước từng bước một về phía hắn...


Y muốn vuốt lên khuôn mặt đó, khuôn mặt khiến y 10 năm chờ đợi, khiến y thiếu chút nữa đã tuyệt vọng


Nhưng khi tay y sắp chạm vào khuôn mặt hắn, y lại không dám tiếp tục, y sợ, sợ rằng hắn chỉ là ảo ảnh, nếu như y chạm vào, nó sẽ hoá thành hư vô... Y sẽ không nhìn thấy hắn nữa... Y không dám...


Hắn mỉm cười, vẫn là nụ cười dịu dàng ngày ấy, bàn tay to nắm lấy tay y, để cho y cảm nhận hắn...


Thật ấm áp, bàn tay hắn thật ấm áp...


Y đang nằm mơ sao? Nếu không vì sao y cảm thấy hắn là thật đây? Hắn là thật, là thật...


Y rốt cuộc chịu không nổi, nước mắt tràn ra như vỡ đê, nhào vào trong lòng hắn nức nở khóc: "Thiệu Lang... Thiệu Lang... Ngươi đã trở về...ngươi đã trở về...ô...ô...ngươi trở về rồi..."


Hắn ôm chặt y vào lòng, để mặc cho y làm ướt y phục, nhẹ nhàng vỗ về lưng y: "Đừng khóc... ta đã trở lại rồi đây...ta đã trở lại với ngươi..."


Y nghẹn ngào nói: "Ta sợ... sợ ngươi sẽ không trở lại với ta... sợ ngươi đã quên ta rồi"


Hắn hôn lên đỉnh đầu y, dịu dàng nói: "Không phải ta đã nói rồi sao?! Ta sẽ thuyết phục cha nương ta cho ta thú ngươi vào cửa dù có mất bao nhiêu năm đi nữa... Ta đã thành công, tuy mất tận 10 năm, nhưng như thế cũng đáng..."


Y không nói nên lời... lẳng lặng nằm trong lòng hắn...


Đằng sau lưng hắn, là cánh đồng hoa mênh mông...


Còn sau lưng y, là mặt trời vàng diễm lệ...


Ngày vẫn còn dài...


... và tình yêu của hắn cũng vậy...


[Hoàn]

1 nhận xét: