slider

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Vẫn như xưa - Quyển 1 - Chương 6

Đại thần kiêu ngạo

Trước đây khá lâu, Quỳnh Diệp và Nhị Đa, chính là Túy Ngọa Sa Trường đã từng thảo luận xem, muốn hoành hành ngang ngược ở trong trò chơi thì cần có điều kiện gì. Nhị Đa nói cần sức mạnh mạnh mẽ, cô nói cần đội hữu mạnh mẽ.
Lời Nhị Đa nói là đúng hay sai cô không có cách nào kiểm tra được [......], nhưng giờ đây, cô có thể khẳng định lý luận của cô chính xác.
Trong khu quái vật 100 cấp, thư sinh thần thái nhẹ nhàng, tay trái cầm sách thư, tay phải cầm một cây bút lông đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, viết một chữ “Lục” màu đỏ thật to lên giữa không trung, quái vật đứng phía dưới ầm ầm ngã xuống. Nhân vật thư sinh thuộc loại hình khống trường*, phần lớn kỹ năng là kỹ năng khống chế giới hạn, chỉ có mỗi “Bi Ngô Huyết Hải” là thuộc loại quần công. Nhưng khi nhìn lượng thương tổn mà kỹ năng quần công này gây ra đối với mỗi cá nhân đơn cũng cao gấp ba lần cô… Cô không còn gì để nói.
*Khống trường: Khống chế cục diện. Nghĩa là tùy lúc thêm các kỹ năng phụ trợ những người đang đánh quái như thêm máu, mở pháp trận loại trừ những kỹ năng bất lợi, xuất các kỹ năng hỗ trợ tấn công quái như mê man, ngủ trụ v.v…. hoặc đối phó với những biến cố phát sinh bất ngờ như quái mới xuất hiện, người phe đối địch v.v…, về một mặt nào đó cũng có phần giống người cảnh giới.
Chuyển sinh xong thì cấp bậc của đại thần liền biến thành 0, sau đó cũng không chơi nhiều nên cấp bậc cũng không hơn người là bao. Vậy mà “Lạc Thần Chi Thư” trong tay đại thần lại là món binh khí cực phẩm mãn cấp, Quỳnh Diệp tò mò hỏi hắn làm sao hắn có thể mặc trang bị khi còn chưa đủ điều kiện cấp bậc…
“Tìm thuộc tính không hạn chế cấp bậc là được.”
Từ khi đại thần nói như vậy, Quỳnh Diệp thề rằng, sẽ không bao giờ hỏi vấn đề này nữa…
Đại thần nói thì thấy dễ dàng, nhưng cô vẫn chưa quên, trước đây, trong một lần tò mò mà cô đi vào phòng đấu giá vũ khí, bất kì một món vũ khí có thuộc tính “Không hạn chế cấp bậc” thì giá đều lên tận trời. Lại nói, thuộc tính này chỉ xuất hiện phổ biến trên các vũ khí cấp bậc thấp, còn vũ khí 100 cấp không hạn chế cấp bậc này, cô chưa thấy bao giờ… Không, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Đại thần chính là đại thần, cô chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đại thần bên người phong thái xinh đẹp, quái nhỏ bên cạnh chóng bổ nhào, cây cối xung quanh che trời, ánh nắng rạng rỡ. Quỳnh Diệp nhìn khung cảnh này, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Vừa lúc đó, khung chat mật hiện lên.
[Mật] Phách Khí Hoành Đồ nói với bạn: Hoa Từ Thụ.
Tiểu hiệp khách đang treo máy trên màn hình dường như cũng bị chấn động nặng nề, Quỳnh Diệp nhìn tin mật này mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
—-Mẹ nó người này còn dám vác mặt tới mật vớt ta! Lại còn dám gọi ID của ta nữa! ID của ta là để cho anh gọi à!!!
[Mật] Bạn nói với Phách Khí Hoành Đồ: Ây, thì ra là hội trưởng của Hoành Đồ sao, gọi tiểu nhân có chuyện gì chăng?
Cô nhìn khung chat mật, trong mắt một màu xơ xác tiêu điều [........], sức chiến đấu tràn đầy, hừng hực thiêu đốt.
Nếu đã được tôn xưng là đệ nhất bình xịt, lần này mà không phun chết hắn thì Quỳnh Diệp quả thật là đã có lỗi với đông đảo nhân dân quần chúng tha thiết trông đợi cô rồi!
[Mật] Phách Khí Hoành Đồ nói với bạn: Cậu đang ở đâu? Tôi đi tìm cậu.
[Mật] Bạn nói với Phách Khí Hoành Đồ: Ôi vậy làm sao được, tiểu nhân nào có đáng giá bao cân lượng để khiến cho hội tưởng Hoành Đồ phải đi tìm chứ.
[Mật] Phách Khí Hoành Đồ nói với bạn: Ha ha.
[Mật] Phách Khí Hoành Đồ nói với bạn: Tôi đi tìm cậu.
Tìm cái xí!
Tuy rằng thể xác và tinh thần bị ngược, nhưng dù sao Quỳnh Diệp cũng mềm lòng. Cô đóng khung chat mật, đột nhiên ngẩn người.
Bị lửa giận lan tới vậy mà lại quên mất đại thần còn có đại thần ở đây… Chuyện như thế này, nói với đại thần một chút vẫn tốt hơn…
Đúng lúc này, Thư Sinh chợt tăng nhanh nhịp điệu công kích, dọn ra một cái sân trống.
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Hoa huynh, tí nữa Phách Khí Hoành Đồ tới bồi tội, cậu không phải khách khí.
[Gần] Hoa Từ Thụ: (OoO) không khách khí nghĩa là…
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Mắng hắn đi, tôi biết là cậu không am hiểu vũ lực.
Trong lòng đại thần anh, hình tượng của tôi là như thế này sao == anh cũng hàm súc quá đấy…
Nhìn ID bốc lửa của đại thần khí phách kiêu ngạo, Quỳnh Diệp yên lặng chui vào xó tường.
Một lát sau, một người mang biểu tượng công hội Hoành Đồ từ xa đi tới — Phách Khí Hoành Đồ.
Tuy trong lòng đang một mực đè nén những lời nói cuồn cuộn, thế nhưng, khi thấy người này, thực sự là Quỳnh Diệp cũng không có tâm tư gì. Mắng chửi người chẳng qua chỉ là thủ đoạn để cô ăn hiếp, chèn ép người khác thôi, còn mắng người để xả giận, thật lòng cô không có ham muốn.
[Gần] Phách Khí Hoành Đồ: Trầm huynh, Hoa huynh, xin chào. Mỉm cười /
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Tôi không phải là nhân vật chính, có gì thì cứ nói với cậu ấy.
Quỳnh Diệp nghĩ rồi lại nghĩ, thật là chưa biết phải nói gì với người đối diện… Chẳng lẽ lại tiến hành diễn thuyết phổ biến đạo đức và lối sống? Nói đối phương lấy bạo chế bạo là không đúng? Nhưng đại thần à, cô phải kiêng dè hình tượng chứ… Tiểu hiệp khách suy nghĩ một lát, quyết định tha hắn một lần.
[Gần] Hoa Từ Thụ: Anh biết tôi chết mấy lần không?
[Gần] Phách Khí Hoành Đồ: Người có lỗi rất rõ ràng rồi. Giờ tôi cởi trang bị ra, cậu cứ giết đi.
[Gần] Hoa Từ Thụ: Đường đường là hội trưởng Hoành Đồ mà còn để ý mấy món trang bị?
Phách Khí Hoành Đồ ở bên kia máy tính hộc máu.
[Gần] Phách Khí Hoành Đồ: Ý của tôi là, trang bị của tôi có phòng ngự cao, tôi tháo trang bị cậu mới dễ giết…
!!!!!!!!!!!!!!!!
Quỳnh Diệp hận không thể gõ từ Esc tới Enter trên bàn phím rồi lại gõ trở lại! Hắn đang mỉa mai cô phải không! Nhất định là như vậy đúng không!!!
Hình như Phách Khí Hoành Đồ cũng biết là mình lỡ lời, xấu hổ gõ một chuỗi “Ha ha” dài ngoằng.
Tên này đang tự hỏi, nếu mình không phải là kẻ đạo đức giả thì cũng là chân tiểu nhân*. Co được dãn được không ngại mất mặt và vân vân gì đó, thật ra thì được thể hiện rất rõ trên người hắn đấy chứ.
*Chân tiểu nhân: Kẻ ti tiện bỉ ổi thực sự.
Đối mặt với đương sự sẵn sàng cho người làm thịt như vậy, Quỳnh Diệp cũng không tiếp tục đả kích tim của hắn nữa.
[Gần] Hoa Từ Thụ: Được rồi, tôi đây cũng khoan hồng độ lượng. Anh đưa trang bị của tôi lại cho tôi là được rồi ==
Nói đến chuyện này, Phách Khí Hoành Đồ cũng trở nên nghiêm túc, dứt khoát giao dịch trang bị của cô sang. Con trỏ chuột click nhẹ, Hoa Từ Thụ một thân hồng y phong lưu phóng khoáng đã trở về.
Quỳnh Diệp định nói thêm một hai câu rồi cho hắn đi, nhưng không ngờ đại thần đang treo máy đánh quái đột nhiên đổi trang bị, trên đầu lẳng lặng bay lên một dòng chữ.
“Tuy rằng lúc đầu cũng có ý định thả anh đi, nhưng không có lí nào thấy anh mà lại không giết.”
“Tiễn anh một đoạn đường, không cần cám ơn.”
Ánh sáng kỹ năng của đại thần kiêu ngạo bao trùm lên Phách Khí Hoành Đồ, thậm chí, Quỳnh Diệp còn có thể cảm thấy người ngồi bên kia ?濉? cỡ nào…
[Gần] Hoa Từ Thụ: …… Trầm huynh…… Sao tự dưng anh lại giết hắn?
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Thấy hắn chướng mắt.
……
Đại thần đều dịu dàng với cô, khiến cho cô quên mất người này chính là đại thần!!! Tuy chưa quen thân trong game, nhưng từ văn chương của hắn, cô cũng có thể dễ dàng thấy, người này thoải mái không chịu gò bó, dịu dàng như ngọc nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo tàn khốc!!!
Ai bảo đại thần thân thiện với cô quá làm gì, hại cô nhận thức lệch lạc như vậy…
==
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Đúng rồi, tôi quên là cậu không thích vũ lực. Lần sau sẽ không giết sớm như vậy.
Cám ơn đại thần vẫn còn nhớ là phải để cho cô công kích tinh thần ==
[Gần] Hoa Từ Thụ: Không cần …… Tôi cũng không thích mắng chửi người lắm đâu…
Hai mắt Quỳnh Diệp rưng rưng…… Hình tượng của cô ở trong lòng đại thần còn kém tới mức nào nữa đây ==
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Tôi là nam.
[Gần] Hoa Từ Thụ: Tôi biết mà……
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Đều là huynh đệ với nhau, ở trước mặt tôi giữ gìn hình tượng làm gì.
……
Đại thần……
Anh là nam ……
Nhưng có thể tôi không phải mà……
Quỳnh Diệp lại có ý nghĩ muốn logout trong đầu ==

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét