Cho cậu thấy, thế nào là may mắn
Cùng đại thần chung sống đã lâu, cô nam quả nam như vậy cũng có thể coi là bạn bè. Thời gian login của đại thần dần tăng lên, ban đầu Quỳnh Diệp còn cảm thấy ngại, nhưng suy nghĩ một chút, đại thần cho dù login cũng chỉ treo nick, sau đó lại đi làm chuyện khác, cho nên cũng không từ chối. Nhưng thật ra thì, có một đại thần như vậy bên người, Quỳnh Diệp không treo máy nổi.
Vì thế, thỉnh thoảng ngước đầu lên từ đống tài liệu, Trầm Chu Trắc Bạn đã nhìn thấy tiểu hiệp khách tên gọi “Hoa Từ Thụ” trên màn hình cứ xoay vòng vòng bên người hắn y như một con khỉ. Trong lòng hắn khó chịu, nhíu máy, đang định hỏi chuyện gì xảy ra thì trên đầu tiểu hiệp khách bay ra vài chữ…
[Gần] Hoa Từ Thụ: Nếu bây giờ anh không giết tôi, nỗi nhục hôm nay, ngày sau sẽ trả lại gấp đôi.
Dường như có một dòng nước ấm dịu dàng chảy qua đáy lòng.
Người đàn ông trước máy tính hơi nhíu mày, khóe miệng không khỏi cong lên.
Những lời này, là ở trong “Nắm tay sông núi”. Câu chuyện xưa rực rỡ tàn nhẫn đó, nhân vật chính của nó là một thiếu niên gầy yếu nhưng tàn bạo, những lời này thiếu niên đã nói với bạn tốt thưở trước của mình.
Một khi đã như vậy……
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Nhưng nếu hôm nay tôi giết cậu, làm sao chờ được cậu tới ngày mai.
Hiệp khách áo hồng giống như là bị lag, hình ảnh dừng lại, sau đó nhanh chóng biến mất…
Ặc…… Lắc lắc đầu, tâm trạng tích tụ trong lòng bấy lâu nay đột nhiên tốt lên không ít. Hắn đột nhiên phát hiện, anh chàng Hoa Từ Thụ này, không chỉ có ngôn ngữ của cậu ta thú vị, mà con người cậu ta cũng thú vị không kém.
Về phần Quỳnh Diệp…… Cô đã sớm chôn mặt vào trong bàn phím…
Nghĩ lại mà xem, đại thần cao cao tại thượng, xa không thể với từ trước tới giờ lại ở bên cạnh bạn… Tuy đây chỉ là nhân vật ảo trên internet, nhưng cô làm sao tránh khỏi cái loại kích động nc kia chứ! Con người ấy mà, một khi kích động thì… tất nhiên, sẽ làm ra một số chuyện thách thức chỉ số IQ của nhân loại.
Quỳnh Diệp nhìn đại thần treo máy, nửa giờ sau, cô len lén gọi đại thần, đại thần không trả lời, chắc là lại đi làm chuyện khác rồi. Nhìn đại thần giống như một cục cưng thông minh có thể tùy ý chạm vào, cô không làm gì đâu được… Mà thật ra cô cũng có làm gì đâu, cùng lắm chỉ len lén chụp vài pose, sau đó thì kinh hồn bạt vía gọi tên đại thần… Đại thần vẫn không để ý tới cô, chắc là đang tới giờ high bận. (ý là cực kỳ bận)
Cho nên cô mới làm cái chuyện như muốn tự vả vào mặt mình…
Nghĩ rồi lại nghĩ, đứng trước mặt tác giả, nói lại lời thoại trong tác phẩm của hắn, sau đó chụp lại, đây là chuyện khiến cho nhiệt huyết dâng trào cỡ nào chứ!!! Vì vậy… cô mới làm như vậy…
Điều khiển cho Hoa Từ Thụ đứng ra khỏi phạm vi kỹ năng của đại thần, khom mình hành lễ với hắn, trên đầu xuất hiện một hàng lời thoại… Khóe miệng nhếch lên, chụp hình, và ngay lập tức nhìn thấy…
Thấy cái beep! Để cho cô mù chết đi!
Không được!
Quỳnh Diệp bỗng bật mặt từ bàn phím dậy.
Tình trạng của cô bây giờ, mắt nào chẳng rõ là cô logout! Chuyện đó nào có khác gì chạy án! Vậy chẳng phải là chưa đánh mà đã khai rồi à!
Chắc chắn là đại thần đang cười nhạo cô! Sau này làm sao còn phát triển tình cảm huynh đệ kiêm bạn bè tri kỷ (Gì?) cùng với đại thần bây giờ!!!
Vì thế, Trầm Chu Trắc Bạn liền thấy, tiểu hiệp khách vừa biến mất lại xuất hiện ở bên cạnh hắn, tay chân cứng ngắc, khuôn mặt dại ra. Dường như hắn còn cảm thấy gương mặt người thao tác cậu ta cũng đỏ y chang, nhưng mà còn ra sức duy trì vẻ mặt nghiêm túc.
Bởi vậy, tâm trạng của hắn rất tốt.
[Gần] Hoa Từ Thụ: Tôi gõ bậy ấy mà, gõ bậy đấy!!!
[Gần] Trầm Chu Trắc Bạn: Cậu chụp hình hả?
Hai dòng chữ gần như đồng thời bay lên trên đầu chủ nhân, một bối rối, hốt hoảng, trăm ngàn chỗ hở không gì sánh được, một thì toàn bộ tác phong đều cho thấy vẻ mặt tươi cười chứa đầy châm chọc của hắn.
Hoa Từ Thụ lại quyết đoán logout……
“Cộp –”
Quỳnh Diệp hung hăng đập đầu vào bàn.
Hôm nay chỉ số IQ của cô đều cho Nhị Đa ăn hết rồi hay sao ấy… [ Nhị Đa:......]……
Ghét nhất là mấy vị đại thần gì gì đó!!!
Cùng ngày, Quỳnh Diệp hai mắt đẫm lệ lưng tròng không dám lên game, cố gắng cày “Nắm tay sông núi”, trong lòng chất đầy trách móc với đại thần. Kết quả là vừa kéo xuống vài lần, vậy mà lại mò ra được chương mới. Cô mím miệng đọc xong cả chương, bỗng nhiên nhìn thấy một dòng tám chữ do vị Trầm Chu Trắc Bạn ngoài văn từ không-bao-giờ-nói-nhảm lưu lại:
“Cho cậu thấy, thế nào là may mắn.”
Bùm –
Quỳnh Diệp ôm lấy khuôn mặt đỏ chót, ánh mắt sáng ngời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét