slider

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

Như Hoa - Chương 4: Oh my sư phụ Nhật Sát


Edit + Beta: NTK


Ăn cơm, đi học, buổi tối vừa online đã nhận được mấy tiếng tin nhắn trong nhóm –


 


Tơ Tình: “Như Hoa Như Hoa! Cái game kia cậu chơi sao rồi, bao nhiêu cấp vậy? Hạn cho cậu hai ngày để max level, nếu không thì kiếm mấy anh đẹp trai max level tới đây cũng được, nhóm của chị muốn qua đó chém giết --!"


 


Tơ Tình: “Hoa Hoa Hoa Hoa mau ra đây đi......"


 


Tơ Tình: “Hoa Hoa Hoa Hoa --"


 


Bảo Hoa nhẹ nhàng im lặng, chẳng qua là mấy bữa trước cô có nói qua một hai câu thôi mà, sao tự nhiên lại muốn chạy qua bên đấy rồi? Trước tiên phải nói là Bảo Hoa không hy vọng các cô nàng này chạy qua, sau lại nói đến việc nếu cùng mấy cô nàng lăn lộn thì hình tượng của cô cũng xong luôn.


 


Nhưng mà, thỉnh thoảng cô lại nghĩ, nếu như mai này xuất sư, phải rời khỏi sư phụ thì không biết cô phải đi theo ai?


 


Đám con gái này mà qua bên đấy, đảm bảo sẽ quậy phá cô tới mức ngay cả thời gian đi theo người khác cũng không có. Chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi con đường YD [1] kia?


 


Không Hoa: "Cơn gió nào vừa thoảng qua thế... Giang Hồ tốt thế kia mà không lăn lộn nữa sao?"


 


Tơ Tình:  “Tự cậu lên website của Kiếm Duyên nhìn thông báo mới đi! Người đẹp kia quả thật là rất mất hồn đó! Vì anh ấy mình cũng muốn chơi một chút mà!"


 


Bảo Hoa nghi ngờ mở website lên, hai ngày nay vui vẻ chơi đùa cùng sư phụ và người trong bang hội, thời gian lên game còn không đủ, làm gì rảnh rỗi mà đi thăm website. Vừa vào trang chủ đã thấy ngay một cô nàng mặc áo đỏ - cũng là một cô nàng mặc áo đỏ xinh đẹp.


 


Đôi mắt hoa đào mỏng xếch lên như đang quyến rũ người khác, một nụ cười xinh đẹp khuynh thành như vậy, bộ quần áo cổ trang thật trung tính, không cẩn thận sẽ khiến người ta nghĩ lầm thành phụ nữ. Trong lòng cô nghĩ chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thể xinh đẹp đến thế, nhưng thì ra ngoài đời thực cũng có người đàn ông không cần đến trang điểm mà vẫn khuynh thành như vậy.


 


Cô líu lưỡi, khó trách sắc nữ kia kích động.


 


Tơ Tình:  “Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa?? Tô Đồ đó, thần tượng của mình đó...!"


 


Bảo Hoa không biết Tô Đồ là ai, nhưng cô thấy kỳ quái là tại sao một trò chơi lớn như vậy mà sao không tìm một minh tinh làm người phát ngôn. Lại nhìn tên phía dưới: Người mẫu Tô Đồ.


 


Thì ra là người mẫu à, thảo nào mê hồn vậy.


 


Đến lúc này thì cô cực kỳ thích thú nhìn kỹ, lần này tờ báo tuyên truyền cho trò chơi dùng hai người mẫu, trong trò chơi có sáu môn phái, mỗi người mặc ba bộ. Cùng diễn với Tô Đồ xinh đẹp chắc phải là một anh chàng có hình tượng mạnh mẽ nhưng mà Bảo Hoa không xem kỹ người này, cô chỉ chú ý đến bộ trang phục Phồn Tú, Huyền Hoa và bộ Thuần Dương của Tô Đồ.


 


Vừa nhìn thấy Thuần Dương, cô phun nước.


 


A a a Tiểu dương trong sáng vậy mà, vậy mà bị hắn biến thành câu hồn như thế kia thì còn làm đạo sĩ gì nữa, không bằng cứ treo biển hành nghề: Đến vỗ ta đi đến xoa ta đi... ở ngay trên người còn hơn.


 


Chẳng lẽ người triển khai kế hoạch mới của Đồ Đằng Thế Kỷ là hủ nữ [2] sao?


 


Tuy rằng, cô không thể không thừa nhận, so với hơn 90% game online dùng những ngôi sao nữ xinh đẹp trên thành phố làm đại diện mà nói thì cô vẫn thích thế này hơn -- một thân Phồn Tú trang đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ vừa kinh động lòng người! Phồn tú vốn không thu nam giới cho nên mới thừa thãi rất nhiều nhân yêu [3], tờ poster tuyên truyền này quả thật là chân lý mà ~~!


 


Bảo Hoa nhìn chằm chằm tờ poster kia rồi chậc chậc lắc đầu, chỉ mới thế này thôi mà đã khiến cho sắc nữ kia xúc động như vậy, nếu như để cô nàng nhìn thấy sư phụ của mình thì còn thành thế nào nữa?


 


Vừa online, cô thật sự muốn tránh mặt sư phụ, nếu bị hắn tóm được, lại phải đi thăng cấp quá ~


 


Nhưng mà cô không nhịn được mở danh sách bạn tốt ra, sư phụ Như Hoa không online. Than nhẹ một tiếng, nhìn cái tên màu xám xịt, cô lại cảm thấy mất mát điều gì đó.


 


Đang định tự mình đi tìm nhiệm vụ để làm, trong bang hội lại có tin tới –


 


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "Đồ đệ của bà chủ online ~!"


 


, cô không có tên hả? Sao giờ thành nick name hết trơn rồi?


 


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: “Nhóc, cô ở đâu vậy, báo tọa độ đi, ông chủ dặn bọn tôi mang nhóc đi thăng cấp.


 


Hả? Sư phụ.... Không online mà cũng không chịu buông tha cho cô sao...


 


Cách gọi "Nhóc" của Phóng Hỏa hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của sư phụ Như Hoa, nhưng mà nghe qua lại không có cảm giác như Như Hoa -- cô nhớ cái tiếng "Nhóc ~~" quyến rũ chết người của sư phụ biết bao.


 


[Bang Hội] Bạch Liên Không Hoa: Không sao, mình cũng không vội lắm ><~"


 


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "Nhóc không vội nhưng ông chủ có vội, hai ngày này hắn đi trình diễn không thể lên game được, trước khi đi còn dặn chúng ta, khi trở lại hắn muốn nhìn thấy nhóc lên được cấp 50."


 


Ngón tay của Bảo Hoa ở trên bàn phím ngừng một lát, lúc gõ xuống còn có lúc tìm không được phím.


 


Chuyện đó không phải quá nhanh sao? Mặc dù làm tốt thì chẳng mấy chốc sẽ lên tới cấp 50 nhưng mà sau đó cô và hai sư phụ có khi lại chuẩn bị mỗi người đi một ngả, nhưng không phải dưới tình huống cô còn chưa gặp lại sư phụ mà đã sẵn sàng cuốn gói bỏ chạy lấy người chứ? Hu hu, cô không muốn thăng cấp đâu...


 


[Bang Hội] Bạch Liên Không Hoa: "Chuyện này... thật ra thì mình rất xấu hổ ><"


 


Cho nên làm sao mình có thể không biết xấu hổ mà để cho.... các đại lão gia như mọi người mang mình theo... nên là mọi người không cần phải quan tâm đến mình đâu...


 


[Bang Hội] Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa: "..."


 


[Bang Hội] Quất Tử Hồ Liễu: "... Đồ đệ của bà chủ cũng có khả năng làm khiến người ta giật mình đấy."


 


Lúc này hệ thống của cô đinh đong một tiếng, đột nhiên hiện ra một thông báo triệu hồi -- cô đột nhiên xúc động, cứ tưởng là sư phụ Như Hoa login, ai dè vừa nhìn thấy, thì ra là sư phụ hòa thượng.


 


[Bang Hội] Nhất Nhật Nhất Sát:  “Lại đây, ta mang."


 


Sư phụ hòa thượng như thần linh gọi về, tay cô run run nhấn đồng ý, một luồng ánh sáng chợt lóe lên, vượt qua ngàn dặm đưa cô tới trước mặt sư phụ.


 


Quất Tử Hồ Liễu: "Ây! Lão đại đã kêu gọi cô ấy rồi! Thật là quá đáng mà quá đáng mà! Lão đại là của mình, không thể để cho hai người phát triển JQ được!"


 


, cô không còn gì để nói lại...


 


Nhật Sát liếc Quất Tử một cái, "Tôi là hòa thượng." Ý hắn là ở cùng hòa thượng thì sẽ không xấu hổ sao? Giải thích của anh cũng hay quá đi Nhật Sát!


 


Bảo Hoa tự nhiên nghĩ tới việc từ nãy tới giờ mình vẫn chưa chào hỏi sư phụ, nhưng nhắc tới sư phụ cô lại nghĩ tới ngay sư phụ Như Hoa, vì thế để tỏ thái độ khác, cô nhẹ nhàng gọi: "Nhật sư phụ."


 


Im lặng ngắn ngủi qua đi, Phóng Hỏa nói: "Quả là rất sáng." [4]


 


Bảo Hoa đổ mồ hôi...... Cô không cố ý mà......


 


Nhất Nhật Nhất Sát:  "Mấy người rảnh rỗi quá không có việc gì làm sao? Tôi đang dạy đồ đệ, mời mấy người đi chỗ khác giùm."


 


Quất Tử Hồ Liễu:  “Chúng tôi đang rất rảnh rỗi đây, nhưng mà kỳ quái, ông chủ không đi show diễn với bà chủ sao?"


 


Nhất Nhật Nhất Sát:  “Lần này không liên quan gì tới tôi đương nhiên là tôi không đi."


 


Quất Tử lắc đầu thở dài, "Quả nhiên là lão đại không yêu bà chủ mà, bỏ anh ấy ở nơi sài lang hổ báo, làm sao anh ấy có thể trở về nguyên vẹn được?"


 


Nhật Sát nhíu mày -- quan tâm làm gì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đấy của anh ta?


 


Bảo Hoa nghe, trước kia cô cũng biết cảm tình của bọn họ cũng khá tốt, thì ra là quen biết trong hiện thực... Nghe đâu sư phụ còn là một anh chàng siêu đẹp trai.


 


Cô lén cười một cái, tuy không liên quan tới cô, nhưng biết sư phụ là một anh chàng đẹp trai thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc không biết người ở bên kia màn hình có phải là một người đàn ông râu tóc lộn xộn tay gãi chân tay cầm chuột lên mạng hay không. Internet mà, nó vốn là một không gian ảo.


 


Một Sự Hoa Sự Loạn Phóng Hỏa:  “Cô nhóc, cười trộm cái gì đấy?"


 


Quất Tử Hồ Liễu: "A... Nghe thấy chúng ta nói bà chủ là mỹ nhân liền cười trộm đây mà, phải không?"


 


Bảo Hoa vội vã xua tay, "Không có không có, tôi biết sư phụ là của Nhật sư phụ, tôi sẽ không cướp đâu!" Lời cô nói quả thật rất nghiêm túc khiến bọn họ không thể đoán được là cô nói đùa hay nói thật.


 


Nhật Sát biết hình tượng của hắn coi như là đã bị đám người kia hủy hoại hết, hắn cũng lười chả thèm nhìn bọn họ, nói với Bảo Hoa: "Đi thôi!"


 


Bạch Liên Không Hoa:  "Dạ vâng!" Cô vội vàng đuổi kịp, đến được sau lưng Nhật Sát cũng đã thấy mệt hết cả người.


 


Sư phụ Như Hoa từng nói, đại sư phụ không biết cách dạy đồ đệ.


 


Bây giờ cô tin điều đó.


 


Cô đi theo Nhật Sát, một quãng đường có thể nói là cố gắng hết sức, đúng là muốn bức cô chết giữa ban ngày ban mặt mà. Bình thường hắn còn cố không đi xuống sau lưng Bảo Hoa, để cho cô bị quái mò tới, mới một tí mà máu đã rớt xuống hơn một nửa, cô hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên không có ai hoàn hảo cả, cô nghĩ đại sư phụ là đại thần chói sáng, thì ra cũng chỉ là do cô đem lòng ngưỡng mộ đẩy lên một tầm cao khác mà thôi, người dũng mãnh phi thường như đại sư phụ cũng có chuyện không làm được.


 


Cuối cùng đến lúc cô thêm máu không kịp ngã xuống đất phơi thây thì Nhật Sát mới quay người lại, nhíu mày nhìn thi thể đồ đệ -- hắn không phải thầy thuốc, cũng không phải là vú em, không thể nào cứu cô sống lại được.


 


Vì thế hắn nhìn một lúc ~~, mới nói với Bảo Hoa một câu cực kì :  “Làm sao bây giờ?"


 


Phụt –


 


Sư phụ hòa thượng của cô, sư phụ đại thần của cô, vậy mà lại vô cùng nghiêm túc vô cùng phiền não hỏi cô làm sao bây giờ --


 


Nhật Sát quả thật đang vô cùng nghiêm túc vô cùng phiền não.


 


Hắn chưa từng mang đồ đệ bao giờ -- chưa bao giờ mang đồ đệ, vậy hắn toàn đi phụ bản thăng cấp hả?


 


Tiếc nuối là, vú em của hắn quá mạnh mẽ, đồng đội cũng quá mạnh mẽ, hạ bản sao rất ít khi chết, cho dù chết thì cũng rất ít khi bị diệt đoàn vì vẫn còn thầy thuốc cứu, kể cả là bị diệt đoàn thật, thì vẫn còn cái gọi là Hoàn Hồn Đan.


 


Đương nhiên giá của cái thứ này cũng ở trên trờ, ngoại trừ lúc bang chiến hoặc đi những phụ bản quan trọng, những lúc bình thường thì chẳng bao giờ mang đi.


 


Vì thế, hôm nay đúng lúc trong người hắn không có đan. Nhìn đồ đệ phơi thây, hắn đau khổ rồi.


 


Đột nhiên Bảo Hoa tìm được cảm giác cân bằng giữa một đống hỗn loạn, thoải mái an ủi hắn: “Không sao đâu sư phụ, người cứ giải quyết mấy con quái loạn xạ ngầu kia trước đi, rồi rời chiến đấu, con quay lại chỗ cũ. -- nhưng mà tốt nhất là người nên đi đón con đấy, hồi nãy trên đường đi người không giết quái, giờ kiểu gì giữa đường con cũng bị chém thẳng cẳng cho xem."


 


Nhật Sát yên lặng gật đầu, dạy đồ đệ đánh phụ bản là phải giết quái nhỏ.


 


Lúc này hắn nghiêm túc thanh toán hết quái lớn quái nhỏ trong vòng vài dặm, Bảo Hoa cảm thấy cực kì vui mừng, ấy thế mà có một ngày cô được dạy dỗ sư phụ.


 


Vui vẻ mừng rỡ xong, đột nhiên một luồng sáng chói mắt phát ra từ người cô, cô... 50 cấp...


 


Nhật Sát đang chém quái cũng buông đao, thở phào nhẹ nhõm.


 


 “Đi thôi, chúng ta đi làm thầy trò nhiệm vụ."


 


Nếu không phải vì nhiệm vụ này, Nhật Sát cũng sẽ không thu đồ đệ. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, thứ mà hắn mong muốn chỉ có thể lấy được từ nhiệm vụ thầy trò. Thế là vì thời gian onl không nhiều, mỗi lần login đều bận việc PK giết người, gần như là không biết hệ thống thầy trò là dạng gì, hắn đành phải mở miệng nhờ Như Hoa kiếm một đồ đệ cho hắn.


 


Như Hoa vẫn mạnh mẽ như cũ, lúc mở nick nhỏ của hắn, thấy người đầu tiên liền thu làm đồ đệ.


 


Gặp, là nick nhỏ của Nhật Sát. Thu đồ đệ, là nick lớn của Nhật Sát, Như Hoa rất tin vào duyên phận, chỉ là, anh cho rằng đây là duyên phận của Nhật Sát. Không nghĩ rằng, đồ đệ nhỏ lại thành cái đuôi của riêng anh.


 


Cũng không biết cái đuôi nhỏ kia thăng đủ cấp chưa, nếu không thể mang cô thăng cấp, lại không thể luyện kĩ năng sinh hoạt, nhất định cô sẽ lại ngồi than thở không có việc gì làm.


 


Ly rượu nho trong tay mới uống được một nửa nhưng tâm hồn của Như Hoa đại nhân đã bay mất, trách chỉ trách mấy ngày gần đây lười đến nỗi chỉ lên game chơi, một lát không onl liền thấy ngứa tay.


 


 “Tô Đồ!"


 


Mỹ nữ thân hình 35-21-35 (*) mang giày cao gót 8 phân lộp cộp đi tới, "Hôm nay là tiệc mừng, một mình cậu chạy tới chỗ này trốn tránh cái gì? Mau đi nào, mọi người ai cũng đang chờ cậu đấy!"


(* theo mình đoán, đây là tính theo đơn vị inch, 1 inch = 2,54 cm)


Tô Đồ lại không nhúc nhích, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cho dù không trang điểm cũng quyến rũ như vậy, mái tóc dài phía sau cột lại thành đuôi ngựa, bộ tây trang màu trắng, bên trong là áo sơ mi hoa như thường lệ -- kiếm được người đàn ông nào mặc áo sơ mi hoa đẹp như vậy cũng khó.


 


"Hử, tiệc mừng nhà thiết kế lấy được giải thưởng, người mẫu chúng ta... đến đó cướp lấy nổi bật của người ta làm gì?"


 


 “Cái gì mà cướp đi nổi bật chứ! Người mẫu cũng chiếm một nửa công lao mà? Huống chi cậu và tôi đều là người mẫu chính, nếu kêu mấy người chân ngắn eo thô đi lên diễn thì cái đống quần áo kia làm gì được thưởng?"


 


Khoé miệng Tô Đồ mím chặt, không thèm mở miệng, đúng là không thể nói được.


 


Tuy rằng thân là một người mẫu, đó là chén cơm của hắn, nhưng hắn vẫn không hiểu được-- những bộ quần áo ở trên sàn catwalk kia, có mấy bộ được mặc ở trong hiện thực đây? Chẳng lẽ người mặc chúng đều là những kẻ chân dài eo thon? Lăn lộn trong giới người mẫu đã lâu nhưng hắn vẫn thấy rất buồn bực.


 


 “Đột nhiên tôi nhớ ra chưa cho mèo ăn, cô nói với bọn họ tôi đi về trước."


 


 “Cậu nuôi mèo từ bao giờ chứ? Tô Đồ!"


 


Hắn uống một hớp rượu trong ly, buông ly rượu đi ra ngoài bữa tiệc. Ở lại chỗ tiệc mừng ăn không đủ no này, hắn thà rằng đi mua thịt quay.


 


Tuy rằng hắn thường biểu lộ bộ mặt hoà nhã với người hâm mộ, nhưng người hiểu hắn đều nói rằng, kỳ thật cái tên Tô Đồ này, giống như cái áo sơ mi hoa dưới lớp tây trang của hắn vậy -- cởi tây trang, vén tay áo, ngồi xổm ở quán ven đường ăn thịt quay mới là bản chất của hắn.


 valentine52


CHÚ THÍCH


[1] YD: dâm đãng


[2] Hủ nữ [chính là bạn NTK đây =))]: Hủ nữ, gọi đầy đủ là Hủ nữ tử (腐女子, ふじょし, Fujoshi, dùng cho các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL (boy love), sống trong mơ tưởng tình yêu thuần khiết giữa boy và boy. Đây là một từ Nhật gốc Hán, bắt nguồn từ cách dùng của người Nhật (tức từ chữ Hán Nhật - Kanji). Chữ Hủ trong từ Hủ nữ 腐女 nghĩa gốc chữ Hán là mục nát, cổ lỗ sỹ, nhưng do đây là từ Hán Nhật nên nghĩa trong tiếng Nhật lại là vô phương cứu chữa, hết cách, bó tay. Cách gọi này hài hước trào lộng vì trong tiếng Nhật phát âm giống từ Phụ nữ tử (妇女子 - nghĩa là phụ nữ)(ふじょし - Fujyoshi)


[3] Nhân yêu: Nam chơi acc nữ


[4] Ở TQ có câu “Chào buổi sáng!” là “Tảo” (Sớm) hoặc “Nhật” (Sáng), mà thời điểm lúc Bảo Hoa chào “Nhật” sư phụ đã là buổi tối nên Phóng Hỏa chế giễu câu này với ý: giờ này mà còn sáng hả?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét